Người theo dõi

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

ÔNG "HÀN THUYÊN" LÀNG CHIỀNG

Chả biết ông người ở đâu, có lẽ cũng không phải là người làng Chiềng. Từ lúc còn nhỏ Y đã thấy ông ở làng, ai cũng gọi ông là ông Thuyên hay là ông "Hàn Thuyên" mà cũng chả biết ông họ gì, họ hàng thân thích với ai ở cái làng con rùa này. Ông hay mặc quần soóc, áo trắng nhờ nhờ pha màu cháo lòng, mái tóc trắng như cước dài và bồng trông rất phiêu!. Thỉnh thoảng ông đội mũ phớt chống gậy ba - toong tự chế đi qua làng lên phố huyện trông rất oách! ít nhất là trong mắt lũ con nít như bọn Y. Ông học trường tây thì phải nên có biết chút tiếng Pháp, mỗi khi qua làng ông hay nói vài câu mà bọn Y chả hiểu gì chỉ đồng thanh chào ông ran lên:
U - a - lê - vu!, đứa nào còn bé 2, 3 tuổi nói còn ngọng thì "Ba - vu, ba - vu"!, vui đáo để. Nhưng ông rất hiền chả dọa mắng đứa nào cả. Ông Thuyên rất thích nói chuyện với mấy anh em nhà Y bởi bố Y làm giáo học, mấy đứa nhà Y được thừa hưởng gen ấy và có nghe lỏm của bố Y mấy chuyện nhân tình thế thái, đem tâu lại với ông nên ông rất quý và hay thưởng cho mấy cái xoa đầu!
Nhà ông ở bờ suối đoạn giữa vực Là Lìu và vực Chảy Quanh (Hay Chẻ Quanh), gọi là nhà chứ thực ra nó chỉ là cái lều nhỏ lợp cỏ tranh rộng vừa cái giường nằm và một ngăn nhỏ làm bếp đặt ba ông đầu rau có khi ngày chỉ đỏ lửa một lần, đầu nhà có lối đi xuống suối ông bắc một cái cầu để múc nước ăn và tắm giặt, rửa rau...Lúc ấy nước suối còn nhiều và rất sạch, trong vắt, chưa cạn và bẩn thỉu như bây giờ toàn túi nilon và kotex đã qua sử dụng.

Cái giếng mấy trăm năm tuổi của Làng Chiềng đã được xây lại nên không còn mang vẻ cổ kính nữa


Ông Thuyên hay đi câu và ông rất sát cá nên hay câu được cá trê, cá bò, trạch chấu và cả ba ba nữa, những con cá bò vàng hườm, béo múp hàng nửa cân. Ông cho nấu lẫn với hạt bo bo, hoặc gạo kho thành món cháo hay cơm nát với cá mà ông hay gọi là súp, đi qua đầu chòi cũng thấy thơm lừng. Có lẽ do đói mà bọn Y thấy thơm chứ gạo kho thì thơm cái quái gì. À nói thêm, hình như ông Thuyên có công với cách mạng hay là lính Điện Biên Phủ về bị mất sức hay thương binh gì đó nên ông mới được ăn gạo sổ, chảng biết cơn gió nào đưa ông đến với làng Chiềng. Rồi một năm nọ, trời làm mưa gió, nửa đêm nước suối lên cao mà ông Thuyên không biết, tràn qua chiếc chõng tre, ông Thuyên suýt bị Hà Bá bắt mất. Sau đó ông ốm nặng rồi được nhà nước đưa đi điều dưỡng ở tận thành phố Thái Nguyên. Từ đó ông không bao giờ về làng Chiềng nữa vì ông không có ai thân thích ở làng Chiềng. Căn lều cỏ của ông cũng bị lũ cuốn trôi tự khi nào. Ngày ấy có lẽ ông cũng ngoài 70 tuổi rồi.
Hết cấp 3, Y rời làng Chiềng mon men lên thành phố học đại học, có lần tình cờ gặp ông Thuyên vẫn quần soóc với áo cháo lòng, có thêm cặp kính trắng vác cần câu đi ngoài phố, Y lễ phép chào và ông giữ lại nói chuyện rất lâu về làng Chiềng với những ký ức rất đẹp của những năm tháng cuối đời ở làng quê miền núi yên bình.
Rồi ông Thuyên mất lúc nào Y cũng không hay, làng Chiềng cũng không ai biết, chỉ còn lại nhưng câu chuyện về ông Thuyên mà bọn trẻ con như bọn Y thời ấy là ai cũng nhớ. Thấm thoắt những đứa trẻ con hồi ấy giờ đã có đứa nhăm nhe lên chức ông, bà...
      Làng Chiềng, mùa hạ 2012

 Xem thêm: Văn hóa dân gian Làng Chiềng Ở ĐÂY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét