Người theo dõi

Hiển thị các bài đăng có nhãn Xả stress. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xả stress. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Sạch quá không tốt hay là câu chuyện bé cái nhầm



(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)

Hồi bé y suốt ngày chăn trâu cắt cỏ, quần áo chả có nhiều như bây giờ, giày dép là những đồ xa xỉ. Cưỡi trâu cả chiều nắng gắt, chiều nhảy ào xuống suối bơi lội, nô đùa hôm nào quên thì cứ thế lên giường đi ngủ, quần áo hôi rình, chân tay bị xây xước, chảy máu do đùa nghịch dại, do dẫm phải gai nhọn như một lẽ đương nhiên, ấy vậy mà cấm thấy nhiễm trùng, phải dùng thuốc bao giờ. Từ ngày ly nông, ly hương y học đòi làm thị dân nên có vẻ sạch sẽ tệ, ngày nào cũng tắm giặt. Móng chân hơi dài là cắt vì sợ cái vi trùng vi khuẩn gì đó nó trú ngụ rồi sinh bệnh như trong chương trình sức khỏe trên ti vi nói thì bỏ mẹ, kiểu như nấm kẽ càng của giáo sư Cù Trọng Xoay trong Gặp nhau cuối tuần. Dưng mà y cậy có cái kìm cắt móng mới cắt sát quá nên kẽ móng tạo thành cái gai nhọn đâm vào thịt nên lâu ngày sưng tấy, nhiễm trùng... ngón chân cái chảy nước vàng, to bằng quả ổi, hôi hám, tanh ngút..trông gớm ghiếc chẳng dám ngồi gần ai mà cũng chẳng ai dám ngồi gần y. Đi khám bảo hiểm y tế thì bác sỹ hỏi bệnh tình, liếc qua bảo bị viêm chân móng thôi, cho vài thứ thuốc kháng sinh Amoxicilin, giảm đau Panadol qua loa rồi dặn không khỏi thì về Hà Nội mà chữa.
Mấy bà mụ trong làng thì mách: Chín mé đấy, không chữa mẹo thì chỉ có mà tháo khớp, mau mau đi lấy cà độc dược nướng chín mà bọc vào đầu ngón chân í; lại mách lấy đũa cả hơ nóng (Oái oăm thế, giờ toàn nấu nồi cơm điện thì bói đâu ra đũa cả cơ chứ) nín thở khấn giời mau khỏi áp vào đó thì hôm sau khỏi tắp lự, mà giời thì cao biết giời ở đâu!
Đông Tây y, ma, mo, then kết hợp đủ mà cái ngón chân vẫn  không chịu khỏi cho. Mụ vợ năm lần bẩy lượt giục đi bác sỹ da liễu nên y mới thử đi xem sao không khéo vẩy nến, tổ đỉa thì chết.
Chiều hôm ấy tan sở sớm, khoảng 3 rưỡi y lang thang ra phố B.B nằm dọc bờ sông đường ra nghĩa địa gần Bệnh viện đa khoa tỉnh. Tìm mãi rồi cũng thấy phòng mạch tư của BSCK1 da liễu M. Y cẩn thận ngó trước ngó sau tần ngần rồi tập tễnh bước vào.
Vị bác sỹ mới đi làm về ném về phía y cái nhìn lạnh lùng cố hữu rồi hất hàm ra hiệu đi theo ông ta. Chà! thiếu hẳn cái lịch sự, vồn vã, tận tình của các em chân dài, vải thiếu như khi vào chỗ massage, gội đầu thư giãn, coi khách như người anh đã đi xa lâu ngày trở về!. Có lẽ ngành Y cũng nên mở một lớp học cười. Vừa vào phòng, vị Đốc - tờ đóng sập cửa lại tránh ánh mắt tò mò của mấy con bệnh đang chờ ở phòng ngoài. Không nhiều lời đưa đẩy ông ý hất hàm bảo y nằm lên chiếc giường y tế có phủ ga trắng hẳn hoi với nhiều đồ nghề và nồng nặc mùi thuốc khử trùng thường thấy ở các cơ sở y tế. Y hốt quá làm theo và nghĩ phòng mạch tư có khác, không như chỗ y tế nhà nước mà mình đi xin thuốc họ còn chẳng thèm xem ngón chân mình ra sao, chỉ hỏi rồi kê đơn. Vị bác sỹ hô y cởi quần ra, ô kìa! y bị viêm móng chân mà, nhưng nghĩ chắc là cởi ra cho dễ xử lý, thì cởi!. Nhưng đến khi ông ta đeo găng tay cao su và sắp túm vào "chỗ ấy" thì y giãy nãy:
Ô kìa bác sỹ, nhà cháu bị đau ngón chân cái thôi.
Vị bác sỹ mới gắt lên bảo sao không nói từ đầu, vào đây đi khệnh khạng mắt lại còn dáo dác như quạ vào chuồng lợn tôi tưởng ông bị hỏng...súng!. À, ra thế nhìn bộ dạng y, ông ta nghĩ là trốn vợ tìm của lạ nên ra nông nỗi này. 10 phút sau y đã có đơn thuốc trên tay ra về với lời khuyên, đừng có ở sạch quá và vào đây khám thì phải đường hoàng đừng ngó trước ngó sau và đi khệnh khạng. Nửa tháng sau, chân y khỏi hẳn và đi lại nghênh ngang như bây giờ các bạn thấy đấy chẳng phải đi Hà Nội cũng chẳng phải về quê tìm đũa cả để chữa mẹo.

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Ăn cho ích vào thân hay là chuyện cơm nguội lên ngôi

Thưa bà con, thiết tưởng mấy ngày nghỉ cũng nên dành vài phút để cười cho sảng khoái. Xin hầu bà con câu chuyện xảy ra đã khí lâu nhưng y mới nhặt được.
Chuyện là thế này:

Có hai vợ chồng Thầy ký nuôi một thằng ở, ngày nào cũng để nó ăn cơm nguội. Thằng ở tinh quái, nghĩ ra một kế xỏ chủ nhà. Một hôm cô ký đang ngồi ở đằng sau, thằng ở nói rằng: "Mình ở nhà này mới một tháng, chỉ ăn  cơm nguội mà dái to như thế này". Cô ký nghe thấy, cứ lẳng lặng đi ra. Từ đấy, bữa nào cũng bắt chồng ăn cơm nguội, cơm sốt thì cho thằng ở ăn. Chồng lấy làm lạ, hỏi mãi, vợ không nói. Sau tức quá, nói to lên rằng: “Tại làm sao mà cứ bắt người ta ăn cơm nguội mãi thế”. Vợ bất đắc dĩ nói rằng: “Ăn cho ích vào thân, chứ tại làm sao mà căn vặn mãi”.
Vĩ thanh: Sau khi chuyện này lan truyền, rất rất nhiều các quý bà, quý cô mà tôi biết đều trở nên chịu khó, sáng dậy nấu cơm trước khi đến nhiệm sở để trưa về mới ăn và tuyên truyền với các đức lang quân rằng phải tích cực ăn cơm nguội để luyện Y - ô - ga cho sức khỏe tốt và cơm nguội  sẽ tạo ra những cholestreol tích cực,có thể phòng chống ung thư, gout, chống lão hóa....chẳng biết có phải thế không? Hàng xóm nhà tôi dạo này ăn cơm nguội suốt!
Các bạn thấy sao?

Tháp Nhạn, Tuy Hòa tháng 4/2010

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Sờ-lô-gân

Slogan-Từ điển Anh - Việt do Nhà xuất bản Thế giới ấn hành năm 1994 tại trang 847 có giải thích ngắn gọn: slogan /dt khẩu hiệu.
Chẳng phải tôi thích bẻ chữ hay bệnh của mấy thằng tập tọng sắp làm khoa học đâu mà chợt nhớ mấy cái slogan ấn tượng của các bác tài xe tải, xe khách nhân dịp trên đường thiên lý vào miền Nam vừa rồi.
Mấy cái slogan ấy nhẹ nhàng, dí dỏm, ấn tượng, nhớ lâu và cũng tác dụng ghê gớm đấy, các nhà quản lý các nhà văn hóa, khoa học cứ mất công (thì ít) mất của (thì nhiều) tổ chức vô khối cuộc thi mà có tìm được cái slogan nào ra hồn đâu.
Đây nhé, qua Xứ Thanh, một "con" đầu kéo dài ngoẵng bọn tôi vẫn gọi là khủng long đe dọa: XA EM RA! (Hix, nhìn thấy từ xa đã tránh rồi)
Qua Thanh đến Nghệ: một em county 24 chỗ nhẹ nhàng, lơi lả: TỪ TỪ, EM SẼ CHO
Cuối đất Nghệ một ông mobihome gường nằm cao cấp 45 chỗ sơn đỏ chót cảnh báo: CHÚ Ý: KHI ĐÍT EM ĐỎ, cô đồng nghiệp ngồi ghế trên đỏ mặt che miệng cười khúc khích, chắc cô lại liên tưởng chi đây!

Đăng kèm cái ảnh tôi chộp được không bà con lại bảo tôi nói khoác (dòng chữ màu vàng ở sàn đuôi xe ý)


Lại có ông văn thơ lai láng:
Nhớ về mẹ vững vàng tay lái
Thương về em nhè nhẹ chân ga vậy nhưng nó vẫn phóng vù vù như đi ăn cướp đánh võng vô tư trên con đường vốn đã không còn mấy chỗ hở.
Một con van 1,5 tấn nhẹ nhàng lách qua, ông này chắc người Tràng An đây, khi ngó bảng số thì đúng vậy: 30Y -342X
NGƯỜI LỊCH SỰ KHÔNG BÓP CÒI INH ỎI
Có gã lại gầm gừ: ĐỪNG GẦN ANH, ĐỜI EM SẼ KHỔ, rồi thì e ấp giả nai: ĐỪNG ANH! MẸ THẤY. Hay có khi ỡm ờ: Yêu, có khi phải nói!
Hôn em thì phải trả tiền, Hà Nội không vội được đâu

Chụp tại Khu Di tích ngã 3 Đồng Lộc, Hà Tĩnh tháng 4/2011 (ảnh này khoe chơi vậy thôi chớ không liên quan gì đến bài viết đâu nhá)




Và còn rất nhiều slogan nữa nhưng không rõ tác dụng hiệu quả của các slogan này thế nào chứ ông hàng xóm nhà tôi thì có quái chiêu này rất hiệu quả
Chả là nhà lão ở đầu ngõ nhưng lại hơi thụt vào thành ra cái đầu nhà lão hay bị đổ rác và biến thành nơi bọn khách vãng lai lấy làm "nơi hạnh phúc thăng hoa và nỗi buồn giải tỏa". Đầu tiên lão cảnh báo:
Cấm đái bậy. Một thời gian sau tình hình không cải thiện
Lão lại xóa đi và viết; Đái bậy thì xẻo chim. Thời buổi gái thiếu trai thừa nhà đã có vài thằng chống gậy còn đang chưa lấy được vợ nên có thiến quách đi càng tốt nên bọn nó không sợ. Lúc lúc lại một thằng chờ việc ở chợ người hay một gã nhà quê ra tỉnh mới xuống xe bus chắc là nhịn đã lâu đến xả như trạm bơm hồ Yên Sở của Hà thành, thằng ấy vừa đi lại một mụ bán bánh cuốn ế ngó trước ngó sau rồi thụp xuống giãn cả nét mặt. Xả xong, vẫn đôi tay ấy mụ lại vô tư bốc bánh bán cho mấy ả nội trợ thích hàng rong vì ..rẻ, tiện và lãng mạn nữa (nên tôi không ăn bánh cuốn rong bao giờ).
Thế này thì tức quá, lão lại thay đổi chiến thuật, một khẩu hiêu khác được kẻ màu đỏ hẳn hoi: Đái bậy phạt 50.000 (Không thấy ghi là tiền gì nhưng đoán chắc không phải ngoại tệ). Ai cho phạt mà phạt, ai cũng phạt được thì cái nước này loạn à; nghĩ vậy nên tay công chức hàng tỉnh chắc là vừa đi khách về với cái bụng bia tổ bố khệnh khạng xuống xe, nhếch mép và tiến thẳng vào góc chết nhà lão để lẩm bẩm đếm xem hôm nay đã thi đấu với sếp được mấy chục vại bia miễn phí. Dễ có đến 5 phút sau cái vòi của tạo hóa ấy vẫn chưa khóa, hay là chưa khóa được cũng nên.
Tình hình ngày càng phức tạp, buổi tối hôm ấy lão cắt hản chữ bằng đề - can màu đỏ chữ in hoa hẳn hoi nhé dán vào bìa các - tông ra cắm trịnh trọng: CHỖ DÀNH CHO CHÓ ĐÁI, LÀM NGƯỜI THÌ KHÔNG ĐÁI Ở ĐÂY.



Trưa hôm sau, thằng công chức bụng bia định vào xả, hắn đã lôi cái của nợ ấy ra rồi xong thấy cái biển nghĩ ơ kìa, hình như mình cũng là thằng người đấy chứ nhỉ ngần ngừ vài giây rồi  trịnh trọng trả nó về đơn vị cũ, kéo phẹc - mơ - tuya cẩn thận rồi mới lên xe dông thẳng, ném lại đằng sau mấy câu chửi đổng  và từ đó không thấy dừng xe vào đó nữa mỗi khi đi nốc bia về. Tác dụng đấy chứ nhỉ không biết do lòng tự trọng, tự ái hay công dụng của sờ - lô - gân? Đấy là tôi còn chưa thèm mách lão cái võ của mụ Trang Hạ nhà văn đấy: mụ xui đặt mẹ cái bát thương thờ ai cũng được vào đó thì bố bảo thằng nào cũng không dám thò chim mà đái vào đấy.