Người theo dõi

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Chặng cuối Thượng Hải

Chặng cuối chúng tôi đặt chân đến là thành phố Thượng Hải nơi phồn hoa đô thị. Lại nhớ đến mấy em bé con rơi ở Xi - Xoang - Ba - Na đi tìm cha ở Thượng Hải trong một bộ phim truyền hình Trung Quốc khá ấn tượng có tên Nghiệp chướng được VTV phát lại cách đây khá lâu:
"Xi - Xoang - Ba - Na tươi đẹp không giữ nổi chân cha
Thượng  Hải phồn hoa nhưng con chẳng có nhà
Cha một nơi, mẹ một nơi con không người nương tựa
...."

Bắt đầu vào phố Thượng Hải...






Từ một làng chài, nay toàn nhà chọc trời Thượng Hải nay trở thành một trong những trung tâm tài chính lớn



Ngôi chùa Phật ngọc cổ còn lại ở Thượng  Hải do cố Thủ tướng Chu Ân Lai có công giữ lại, nếu không nó đã bị các Hồng vệ binh "hô biến" vào thời kỳ cách mạng văn hóa ở Trung Quốc




Gã cảm thấy nhỏ bé trước Đức Phật




Các cô gái Hà thành làm dáng dưới chiều mưa trước phố cổ Thượng Hải; nhiều bộ phim truyền hình Trung Quốc đã được quay tại đây



Tòa ngang, dãy dọc...




Bên bộ trà khủng



Lẩu ở đây cũng khá ngon, đặc biệt là mỗi người một nồi đun bằng cồn khô nên độ an toàn có thể yên tâm và đảm bảo vệ sinh. Thịt bò và dê nấu lẩu tuy hấp dẫn nhưng không thể ngon bằng bò Úc hay New Zealand





Lại vào phố đi bộ Nam Kinh ở TP Thượng Hải mua sắm. Hàng hóa nhiều và giá cả cũng không hề rẻ chút nào, các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới đều có mặt tại đây, không thiếu thứ gì, thật có mà giả cũng không hiếm. Mình chỉ đi xem chứ không mua gì...vì một lẽ tất nhiên là không có đủ tiền để mua những đồ xa xỉ ấy.






Mây đen vần vũ trên Bến Thượng Hải, trời lất phất mưa nhưng vẫn háo hức muốn xem cảnh trên bến dưới thuyền.



Phía sau xa xa là Bến Thượng Hải, chợt nhớ tên bài hát hoa ngữ "Bến Thượng  Hải", nhớ tên và lời thôi mà không biết có đúng không vì mình chả hát bao giờ.

Biển sóng dạt dào
trùng dương lớp lớp
trôi đi về phương nào
Đời như những
cơn sóng đùa
Mà ngàn năm
biết nơi đâu là bến bờ
Cuộc đời vui
cuộc đời buồn
Nào ai hay biết
cho đâu là bến mơ



Cùng đổng lý trưởng Tòa thị chính chụp ảnh lưu niệm trên Bến Thượng Hải nhìn về tháp truyền hình (Cao 461m) vé vào cửa để tham quan nghe đâu là 25 tệ (vì mình không phải mua vé nên không để ý). Nhìn xa thì chỉ thấy cao chứ không đẹp và thanh thoát như ở Auckland (New Zealand) hay ở Nga, nhưng vào bên trong nội thất thì cũng rất đẹp. Xung quanh tháp có những ngôi nhà trên 100 tầng cao nhất Trung Quốc.



Dưới chân tháp Truyền hình, nơi vào cửa chuẩn bị lên tham quan. Thang lên khá nhanh, khi gió to có cảm giác chao lắc rõ rệt. Cô Hướng dẫn viên nói tóm tắt về tháp bằng hai thứ tiếng Hoa - Anh, câu chào của cô cũng vừa vặn lúc thang máy mở cửa. Có nhiều thang máy thang ở giữa chỉ từ độ cao vài chục mét cởi truồng, chắc sợ du khách vỡ tim. Thang hình tròn và mỗi chỗ dừng có thể ra các cửa khác nhau cho phù hợp. Mình đếm mỗi chuyến có khi đến cả vài chục người. Híc, nếu mà đứt cáp rơi từ 263m xuống như cái thang máy ở bệnh viện Thanh Hóa thì thế nào nhỉ?



Từ độ cao 263m nhìn xuống phố phường thấy con người nhỏ bé như con kiến mà sao  phi thường đến vậy, nên nhớ là đỉnh tháp cao 461m



Quầy hàng lưu niệm trên tháp, giá có cao nhưng cũng không cao hơn ở tầng 1, cũng là sản phẩm từ ngọc, văn hóa phẩm và mô hình tháp Truyền hình



Y rón rén ra ngồi trên tấm kính trong suốt nhìn xuống mà "tim đập, chân run" nhưng cũng quen ngay chưa đến mức "quấn ra đài"



Thủ tục xuất cảnh đã xong, chuẩn bị đáp máy bay của Việt Nam Airline Thượng  Hải - Hà Nội. Đi nhiều thấy các em tiếp viên Vietnam Airline  vẫn là nhất, vừa trẻ vừa xinh không như các cụ tiếp viên của một số hãng hàng không nước ngoài khác.



Hoàng hôn buông xuống trên đường về, xem trên bản đồ lúc này máy bay đang ngang qua Guilin - Guangxi.



Hạ cánh an toàn xuống sân bay Nội Bài

2 nhận xét:

  1. Khu mua sắm chỉ hình như dành cho những người đi bộ, không có phương tiện giao thông kể cũng hay anh nhỉ.

    Trả lờiXóa