Vừa đi New Zealand về, nhưng kể tiếp chuyện Tô Châu cái đã.
Rạng
sáng 16/12 cả đoàn ra ga Bắc Kinh đáp tàu cao tốc đi Tô Châu. Tốc độ
trung bình là 300km/h. Tàu chạy nhanh và êm, hầu hết là đường ray trên
cao thường là cao ngang nhà 3 - 4 tầng bên đường, không biết tiền đâu ra
lắm thế nhỉ. Trong toa tiện nghi đầy đủ như thể trên máy bay vậy. Đi
một đoạn lại gặp tàu ngược chiều chạy vun vút, đầu tàu nhìn như đầu đạn
hay đầu con rắn khổng lồ trườn trên bãi cát.
Đây là cửa vào ga:
Đồng hồ tốc độ hiện thị ở đầu toa lúc này là 301km/h
Tạm biệt các nữ nhân viên hỏa xa để xuống ga Tô Châu bắt đầu khám phá TP ăn chơi, hưởng thụ. Chợt nhớ bài thơ Những bóng người trên sân ga tả cảnh chia ly buồn não ruột của thi sỹ Nguyễn Bính.
Đến
thăm nhà vườn có tuổi thọ vài trăm năm rộng lớn, đi từ ngạc nhiên này
đến ngạc nhiên khác với cảnh đẹp, bài trí, kiến trúc nhà cửa, phong thủy
rồi thì kỳ hoa, dị thảo...
Cửa đi vào nhà khá lạ mắt
Thăm chùa Hàn Sơn tự
Cây cầu đá kiến trúc cổ có nhiều năm tuổi
Quảng
cáo ấm chén pha trà Tử sa làm từ một loại đất sét đặc biệt và trữ lượng
rất hạn chế, có tác dụng chữa bá bệnh. Toàn những bệnh nghe tên đã
kinh.
Người xem há hốc mồm và bất giác móc tay vào túi lấy tiền...rồi
ra khỏi TQ mới thấy hối là đã mua với giá rất đắt. Một kiểu tiếp thị
quảng cáo kinh doanh rất khéo của người Trung Hoa.
Nhà chờ xe bus ở Tô Châu cũng mang dáng dấp bản sắc dân tộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét