Người ta ai cũng phải trải qua quy luật: sinh, lão, bệnh, tử. Ấy cũng
chỉ vì câu chuyện cái thằng đi xin Ngọc Hoàng đọc nhầm câu thần chú.
Đáng lẽ phải đọc là "Người già người lột, rắn già rắn tụt vào hang" thì nó nghe chẳng ra nên đọc rằng: "Rắn già rắn lột, người già người tụt vào săng"
(Săng là cái hòm hay là cái quan tài). Vậy là từ đó con người hết cái
cơ hội trường sinh bất lão nên thời gian qua đi tạo hóa buộc con người
ta phải già, phải sinh bệnh, phải cáu bẳn, phải khó tính để chóng ..tụt
vào săng theo ý chỉ Ngọc Hoàng. Điều đó làm cho những người trẻ không
bao giờ nghĩ tới, nhất là trong thời buổi nhịp sống gấp gáp thế này. Thế
nhưng ít ai nghĩ rằng rồi cũng sẽ đến lượt mình, liệu mình có bao dung,
tĩnh tâm, trẻ mãi được không? Cho nên cuộc sống là đáng quý, thời giờ
là vàng ngọc cái đó không của riêng ai, ai cũng có chỉ có điều sử dụng
chúng như thế nào mà thôi.
Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét