Người theo dõi

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Quốc hội ra về

Thế là sau tròn một tháng vật lộn với cái nóng ngột ngạt nơi kinh thành, chiều nay Quốc hội cũng đã bế mạc. Một tháng Quốc hội làm gì các báo đã đưa dày đặc, thiết tưởng chả nên nói nữa, chỉ kể mấy chuyện bên lề qua ảnh.

Buổi bế mạc, nhiều đại biểu tranh thủ xin được chụp ảnh với TBT, cũng nguyên là người đứng đầu Quốc hội




Xe chờ đầy sân, nhiều ĐB ra xe riêng về tỉnh, nhiều ĐB xa ra thẳng sân bay sau một tháng xa nhà


Giờ giải lao cũng không náo nhiệt như mọi hôm


...và nhanh chóng "thu dọn chiến trường"



Quốc ca bế mạc vừa dứt, những đại biểu đầu tiên vội vã rời hội trường


Xe về nhà khách vắng tanh vì ĐB đã đi về thẳng nhà. 20 Tháng 10 gặp nhau nhé, lời chia tay đến hẹn lại lên với những cái bắt tay vội vã



Hội trường Ba Đình lịch sử, nay chỉ còn trong ký ức một thời...Rất may là Y cũng được vào ra nơi ấy  vài năm nên giờ có cơ hội kể lại

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

A27

A27 mới nghe qua như một phiên hiệu của ngành Công an nhưng đơn giản đó chỉ là tên một lớp học với thời gian 9 tháng 10 ngày, gần một thập niên đã trôi qua, 37 tên thì vẫn đủ nhưng cũng mỗi anh một phận. Trời chẳng cho ai hết cái gì và cũng chả lấy hết của ai cái gì, Y tin như vậy. Xứ Lạng lúc ấy có 3 người góp mặt gồm một ông ở Sở Đoan, một bà ở Nhà Dây thép và một tay Đổng lý Văn phòng Viện dân biểu Bắc kỳ.
Cái sự học hồi ấy cũng lắm chuyện để kể. Học viên rất lôm côm về độ tuổi, về trình độ và vùng miền; đàn ông thì già, đàn bà thì xấu ấy vậy mà cũng có tình yêu ngoài luồng vụng trộm nảy nở, he he.
Mà cũng lạ gọi là trường hậu bổ nhưng có đứa trẻ ranh và cũng có thằng U50, U60...đúng là chả biết đằng nào mà lần.
Vui phết, có anh đi tập thể dục, vận đồ thể thao nhưng đi từ chiều hôm trước mà đến tận sáng hôm sau mới về...học chừng vài tháng (có khi ngắn hơn) là các lớp xuất hiện các "đôi bạn cùng tiến" rất thân thiết mà bây giờ bọn teen dùng từ hot hơn là "cặp đôi hoàn hảo", bắt chước một gameshow trên truyền hình.
Cứ mỗi kỳ thi đến gần là các cán sự lớp lại chạy như cờ lông công, chạy đi đâu thì giời mới biết nhưng có vẻ tất bật ghê lắm, mà cán sự lớp là oai lắm đó nghe, hình như họ đi thi không cần học như những đứa khác vì chắc chắn là đạt điểm khá, thấy đồn thế nhưng không biết thực hư thế nào!
Học cũng không đến nỗi vất vả, thường là một buổi. Còn lại là ngủ, đi chơi chán thì đánh cờ, thể thao; ấy vậy mà cũng lắm chuyện. Mấy anh lẻo khoẻo, đầu gối quá tai đăm chiêu cau có chơi cờ trên tiền sảnh hội trường lớn  thì xưng xưng mình là những bậc minh triết, chơi môn thể thao trí tuệ tao nhã chứ không như bọn tiểu nhân vai u thịt bắp đang vật nhau dưới sân kia, ý là chỉ mấy anh đánh cầu lông dưới sân. Mấy cha cầu lông, bóng bàn thì chê mấy tay đánh cờ là mưu mẹo, cờ gian bạc lận không thảnh thơi khỏe mạnh như bọn mình, đúng là chó chê mèo lắm lông! Y chả thạo món gì nên chắp tay sau đít đi vòng quanh bọn vô công rỗi nghề đó "xui nguyên, giục bị" (nay gọi là môn thể thao thọc gậy bánh xe, môn này nghe đâu đang rất là thịnh hành) làm cho không khí thêm xôm trò...

Còn rất nhiều chuyện đáng nghe, xin hầu bà con ở một entry khác
A27 Chụp ảnh lưu niệm ở Di tích ngã 3 Đồng Lộc Hà Tĩnh (04/11/2005)



Viếng nghĩa trang liệt sỹ  ngã 3 Đồng Lộc




Trên đỉnh Langbian Đà Lạt lộng gió



Hầu hết đến nay các vị có mặt ở ảnh  trên đều đã thay đổi danh phận, nhiều kẻ lên cao hơn, nhiều kẻ chuyển ngành nghề

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Lại lên đường

Chả hiểu sao cuộc đời Y từ bé đến giờ luôn gắn với những cuộc hành trình; (Thế nên blog Y có cả một mục Du hý) những cuộc du hý có khi miễn phí, có khi bất đắc dĩ, ngắn có ,dài có, vừa vừa có, sung sướng thú vị có, vất vả hành xác cũng có và có cả những chuyến đi xen lẫn vui buồn, có những chuyến đi vừa vui vừa ấm ức khó chịu. Nhưng không đi Y lại thấy nhớ nhớ thế nào.
Ôi, nghiệp chướng mất rồi!
Sáng nay, trời mưa vừa dứt Y lại lên đường đi vùng cao biên viễn
Đi đã nhiều nhưng lần nào cũng có những tình huống không ngờ tới
Nhưng mà...
Lười viết quá...
...vì già rồi (có đứa bảo thế, hắn còn comment: già rồi thì nghỉ ngơi ở nhà, khà khà khà. Mình đã già rồi thật ư???)
Thôi thì lười viết thì kể bằng ảnh hầu bà con vậy:
Đường đi khó khăn, quanh co đèo dốc trong rừng





Rồi hăm hở lao qua suối...

Ôi thôi, chìm nghỉm...

Mau chui ra và vớt đồ kẻo trôi hết thì bỏ bu!



Thuê người đẩy xe qua suối (Những 300k đấy, he he)

Cuối cùng thì cũng đến nơi, một xã cách huyện lỵ 30 km, trụ sở chật hẹp, dân còn khó khăn. Chỉ có bụi mơ lông trong ảnh bám vào cột anten của viễn thông là tươi tốt, non mơn mởn. Có lẽ người dân ở đây không ăn thịt chó chăng? nên lá mơ lông mới còn nhiều như thế nhỉ, mà cũng không biết nữa vì dọc đường đi chả thấy con chó nào, bữa ăn thì lại có thịt chó tơ (Chó dậy thì) quay vàng ruộm, ngon ngon là...khà khà 
 

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Tiên sư cái thằng giá!

Hồi đầu năm học này, hai bố con đi ăn sáng chỉ hết có hai mươi ngàn, giờ thì số tiền đó chỉ được một suất hoặc ăn chung hoặc con ăn thì bố nhịn và ngược lại vì chủ chỉ trả công hàng tháng cho tôi có từng ấy tiền, có tăng chút ít nhưng đâu có đáng kể. Nói là nói vậy thực ra vẫn phải ăn chứ nào có nhịn được. Tất nhiên là ăn vào cái khác mà mấy em PTV truyền hình vẫn ra rả là tiết kiệm cắt giảm chi tiêu í mà. Cắt giảm thế nào? Tóc thì hai tháng cắt một lần thay vì tháng/lần như trước khoản ngoáy tai, cạo mặt...cũng tự túc. Khoản la cà quán cóc buổi chiều thì bỏ hẳn, coi như "bia ơi, chào mày nhé, hẹn ngày tăng lương". Con bé lớn nghĩ ra độc chiêu đi mua mì tôm về ăn sáng chứ không ra hiệu xơi phở nữa. Mình mới đưa tiền cho nó đi mua, chưa về đến ngõ đã xoe xóe như con mẹ nó ý: Bố ơi, bão giá, bão giá, mì Obama à O - ma - chi lên 6 ngàn một gói rồi!
Nghe sốt cả ruột.
Mụ vợ đã cạn nghĩ lại hay cả nghĩ, vẫn xoe xóe chửi đổng như mọi ngày:
Thế này thì sống thế nào được, giá lên cao, lương không tăng, người nào cũng phải lao động cật lực như cũ thậm chí còn hơn thế mà lại cắt giảm chi tiêu, thì của cải làm ra nó đi đâu, vào túi thằng nào. Tiên sư cái thằng giá! (Gớm, nghe lỏm được ở đâu về lên mặt với chồng có vẻ ní nuận tệ!).
Đang lướt oép thay cho uống bia, bực quá mới thò cổ trong buồng (ngồi ngoài sợ chúng nó đi qua nhìn thấy rủ đi uống bia, cầm lòng không đậu) ra dọa:
- Này, bà vừa vừa phải phải thôi, cụ thành hoàng làng mình tên là Giá đấy, phỉ phui cái mồm, các cụ quở. Nghe vậy mụ im bặt, có vẻ hối (Thực ra làng tôi rất ô hợp toàn bọn tha phương cầu thực chả có thờ phụng cái ông nào cả, he he).
Đầu ngõ có cái quán bia lớn, mấy thằng cai thầu khoán khao nhau con xe mới mua nghe đâu giá tròm trèm 3 tỉ có lẻ, cười nói rôm rả. Mùi bia thơm vỡ mũi!

Liên hoan...