Xưa. Cái thưở đất nước loạn lạc, mất mùa đói kém "gạo châu, củi quế"
nên người ta chỉ lo đút cái ăn vào dạ dày cho đủ không nghĩ đến lễ
nghĩa, tết nhất. Những ngày tết may lắm thì được mấy cái kẹo cháy nấu
bằng bột mì và đường phên, gói bằng thứ giấy xanh, đỏ người ta vẫn dùng
trong đám ma. Mấy năm gần đây, đất nước thanh bình, của cải dồi dào "phú quý sinh lễ nghĩa",
bọn trẻ mục đồng nhà quê cũng như chốn thị thành cũng được quan tâm,
chăm bẵm nhiều hơn. Tết thiếu nhi1/6, tết Trung thu không còn là của trẻ
con nữa mà là của người lớn để so bì, suy tỵ, tranh thủ hối lộ quan
trên... Ở thành thị, bọn choai choai cũng đi rước đèn, hò hét, uống ruơụ
chật cả phố. Mấy con nặc nô ngồi sau xe đi một bánh gầm rú điên loạn
đến tận nửa đêm.
Xưa chả có mà đút vào mồm, nay thì bánh kẹo cao cấp ê
hề, nhà nào cũng đẻ ít con nên có đứa chia ngày ra đi liên hoan không
hết nào là cơ quan bố, cơ quan mẹ, nhà trường, khối phố, rồi thì tổ liên
gia, hội đồng hương vân vân và vân vân..đều tổ chức liên hoan, phát quà
rồi thì bọn chưa chồng cũng đưa cháu, đưa em ...đến cơ quan góp vui. Cơ
man nào là quà và phần thưởng....he he, giá mà mình bé lại để làm mục
đồng, ôi! sướng!
Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai...(16/02/2008)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét