Người theo dõi

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Du hý ký sự ảnh

Vừa rồi, y cũng được đi du hý dăm bẩy thành phố trên thế giới, mỗ vốn sinh ra tuổi chó, nhằm giờ ngựa mà. Cũng vẫn đang đi nhưng xin kể vài chuyện mắt thấy tai nghe nhưng mà kể dần dần vậy. Các tấm ảnh được đăng dần dần hầu các bạn đón xem.

Sân bay Beijing, cũng rất rộng lớn




"He who has not climb the Great Wall is not a true man"

Vậy mình đã là "true man" rồi đó! (Thứ tư từ phải sang)



Bắt đầu làm "hảo hán". Thời tiết đầu mùa đông nhưng đã xuống đến 0 độ. Tuy nhiên ban ngày có nắng nên rét mà không buốt. Lên Vạn lý trường thành gió thổi vi vút.



Những chiếc "khóa Tình yêu" trên vạn lý trường thành. Cách đây vài năm đã có 1000 đôi uyên ương làm lễ cưới tập thể trên Vạn lý trường thành. Mỗi đôi khóa tình yêu của mình trên tường thành rồi phi tang chìa khóa tượng trương cho tình yêu vĩnh cửu, trường tồn. Chiếc khóa "đặc chủng" này mang hình trái tim





Cận cảnh Vạn lý trường thành vào mùa đông, cây cối xác xơ




Beijing - mùa cây thay lá ở Di hòa viên



Lim dim lúc chiều xuống bên sân vận động tổ chim nổi tiếng, nơi diễn ra Ô-lim-pic Bắc Kinh 2008 (Lúc này mới 4h địa phương tức là 3 giờ chiều Việt Nam)



Bên ngoài sân vận động, rất đông du khách tham quan.




4 thành phố lớn của Trung Quốc mà mỗ đi qua đều không có xe máy, chỉ có xe bus và xe du lịch cùng với xe đạp và xe đạp điện. Taxi và xe bus nối đuôi nhau chạy ngày đêm. Xe du lịch không phải bắn đinh vít vào lô gô và nhãn xe như ta. Xe taxi ở Bắc Kinh không có rào bảo vệ khoang lái. Xe  taxi ở Tô Châu, Hàng Châu và Thượng Hải thì đa phần đều có kính nhừa hoặc khung sắt bảo vệ.



Sân ga tàu cao tốc Bắc Kinh - Hàng Châu, tam biệt thủ đô Beijing!




Quảng cáo trà ooloong, dù không nghiện chè, không có ý định mua cũng bất giác...tự tay móc túi



Vẫn còn tiếp tiếp...

Nào, cùng du hý

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Đọc thấy mỉa mai, chua chát post lại xem chơi!

Nhặt lại của người nhặt được

VĂN TẾ THẬP LOẠI GIÁO SƯ
*
Tiết quý Thu gió mưa vuồn vuột
Dân quê miềng lạnh buốt xương da
Lập đàn đèn nến hương hoa
Lạy ông tiến sĩ, lạy bà giáo sư.
*
Bể học vấn hư hư thực thực
Lối quan trường bắc bực gai chông
Vênh vênh một lũ Hội đồng
Phiếu bầu thì có, đầu không có gì.
*
Không có gì mà gì cũng có
Sự học hàm ngấp ngó đua tranh
Đua tranh thì có giá thành
Mua danh ba vạn, bán danh ba hào.
*
Nào những kẻ mũ cao áo rộng
Chốn Tam đình ngong ngóng vào ra
Thanh binh chính thị nghiệp nhà
Ô hô mồm giải mép loa cũng tài.
*
Nào những kẻ miệt mài đèn sách
Đạo văn người chắp nhặt nên câu
Sách người làm mọt làm sâu
Ô hô nhai lại kiếp trâu kiếp bò.
*
Nào những kẻ tò vò nuôi nhện
Bụng nhện tròn nó quện luôn ông
Ô hô mông quạnh đồng không
Có hương có khói nhưng không bàn thờ.
*
Nào những kẻ lập lờ đục nước
Hội Tâm linh mưu chước sắp bày
Dị nhân đuổi gió hô mây
Quái nhân múa mép, múa tay, múa tiền.
*
Nào những kẻ điên điên dại dại
Nay quốc ca mai lại quốc hoa
Ô hô vỏ lựu mào gà
Nước nôi man mác biết là còn không.
*
Nào những kẻ lưu vong thất thổ
Cõi Tây phương mặt rỗ kỳ khu
Học đòi lí lẽ ba xu
Chõ về đàn gảy tai tru mà rầu.
*
Nào những kẻ Đông Âu tu luyện
Trợ cấp còm tằn tiện từng khâu
Gái xinh chẳng dám nhìn lâu
Áo phông son Thái khấu đầu bán buôn.
*
Nào những kẻ cúi luồn thân phận
Tay bút gươm lòng lận bút lông
Ô hô trời đất thấu không
Đô Long hạ bệ, đốc Đông thượng tòa.
*
Nào những kẻ ghen gà tiếng gáy
Hám vinh danh tháu xoáy công trình
Chưa thôi tranh luận rập rình
Đã lôi nhau đến pháp đình… tội chưa.
*
Cũng có kẻ thân lừa ưa nặng
Cũng có cha lẵng nhẵng oán ân
Cuốc Liên điện thoại Ma Lân
Đánh rơi thằng nọ, xí phần đứa kia…
*
Phận bèo bọt thia lia mặt nước
Giang sơn này độc dược tràn lan
Bán buôn sông biển non ngàn
Hồn hề hồn hỡi hồn tan hay còn
Cuối thu nhặt được
(Khuyết danh)

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Thôi thì khoe tý vậy...

Kỷ niệm 180 năm ngày thành lập tỉnh Lạng  Sơn, 04/11/1831 -04/11/2011 chẳng có gì mà ồn ào nhưng mà nó dính một ít đến lịch sử, nghề của mình, thế là đi dự. Trải qua các giai đoạn lịch sử, vùng đất Lạng  Sơn được gọi là trấn, thừa tuyên, lộ, phủ, xứ...Đến năm Tân  Mão, Minh Mệnh thứ 12 (1831), triều đình phong kiến nhà Nguyễn đã đặt đơn vị hành chính mới là tỉnh, theo đó cả nước có 18 tỉnh, đổi thừa tuyên Lạng Sơn thành tỉnh Lạng Sơn, đơn vị hành chính với tên gọi tỉnh Lạng Sơn chính thức từ đó.
Đi xem, chả có gì kể, khoe vài tấm ảnh:

Cửa ngõ vào thành phố đón bạn thập phương




Công việc chuẩn bị đã hoàn tất cho "trăm năm mới có một ngày"



Có truyền hình trực tiếp trên VTV1



Diễu binh trong sương sớm





Rồi thì diễu hành...



Quan khách đã tề tựu




Giữa muôn hồng ngàn tía...



... có mấy kẻ lạc vào

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Lỡ hẹn mất rồi!

Lại lỡ hẹn mất rồi, nào có dễ gặp! 23 năm ngày nhập trường. 45 năm ngày thành lập Trường Đại học Sư phạm  Việt  Bắc!
Đấy là mình còn đi học muộn một năm.
Cũng muốn gặp lắm nhưng mình không vượt qua được chính mình!
Đã lỗi hẹn với lớp 23K2, những giáo viên Lịch sử, mà mới đây các học sinh (Không phải của mình) toàn điểm 0 (Không) môn Sử khi lai kinh ứng thí
Lý do cũng dễ hiểu nhưng không dễ nói ra. Nói thật thì không ai thông cảm, nói dối thì mình không thông cảm cho chính mình. Thôi thì lại đành lỡ hẹn với các bạn lớp Sử 23K2 thân yêu và các bạn blogger khi nói rằng gặp nhau về thì up ảnh lên cùng xem.
Bảo thằng Trường kều làm "quan" ở Bộ  Giáo dục và Đào tạo có chụp ảnh họp lớp thì gửi chưa thấy nó hồi âm. Lại nhớ nó gọi điện giữa đám bạn bè cười nói ông ổng, bảo mày làm Lớp trưởng hô hào mọi người rồi không đi; đem con bỏ chợ thì giải thể mẹ cái lớp này đi, hèn lắm, cũng tức. Mà xin lỗi thầy Trường kều quê Hà Bắc nhá, giải thể thế léo nào được, có phải tao thành lập ra cái lớp này đâu, mà mày cũng là Lớp trưởng năm thứ hai đấy nhá.
Lại nhớ thằng Hùng "ngạnh" (vì nó ngang ngạnh") Yên Bái làm thơ Bút tre đểu:

"Khi tàu đến ga Trung Gia (Trung Giã)
Anh Trường quần chổng rất là khó đi"

Hỏi cái "Hà Gia" quê Hoàng  Liên Sơn (giờ giang hồ đất Cảng, í quên giáo viên đất Cảng) rằng có mấy đứa đi họp lớp thì nó bảo hỏi làm léo gì, chúng nó đang rủa mày. Ừ thì đứa nào chửi đưa máy đây tao nghe nốt! Cái Hà gọi điện thoại cho thằng Hùng "ngạnh" (Nay là giáo viên CĐSP Yên Bái - ghê chưa?) thằng  Hùng bảo gọi cho thằng  Ân bảo không đi nên nó cũng không đi thế là chúng nó càng tức.
Mới thế mà đã già nó hết mẹ cả rồi!, vào cơ quan đã lác đác có đứa gọi bằng chú, cải chính không được.
Xem: Họp lớp, Ai biết địa chỉ các bạn lớp mình thì bổ sung vào nhé!

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Nào, cùng hành xác...

Mấy hôm rồi có dịp đi "phượt" ở vùng cao. Tâm trạng, cảm xúc nhiều chiều lẫn lộn như một nồi lẩu. Định bụng viết một bài dài dài hầu bà con nhưng nghĩ lại viết sao cho hết được những vui buồn, thú vị, sự vô tư, phóng khoáng cùng những nỗi nhọc nhằn gian khó của người dân vùng sơn cước nên post mấy tấm ảnh này lên thay cho những lời muốn nói.

Y chọn chỗ khô ráo nhất để cười gượng làm kiểu ảnh kỷ niệm




Trẻ em vẫn đi học, cô giáo vẫn đến trường dù mưa trơn...



Mặt đường đất đỏ nhuyễn như cháo, trơn và lầy



Vừa mưa, vừa trơn và ...tắc đường



Các xe máy phải nép vào để tránh



Xe lấm lem bùn đất



Lúa đương thì con gái...



Không còn có thể đọc được biển số phía trước của xe nữa




Đường hay ruộng?



Cô giáo này quê lúa Thái Bình, 31 tuổi đời nhưng đã có 8 năm gắn bó với các em nhỏ vùng cao biên giới, cách nhà cô khoảng 400 km. Lý do thật giản dị là cô giáo cũng sinh ra từ nông thôn (Theo lời cô) nên thương các em nhỏ...



Còn rất nhiều ảnh đẹp và thú vị nhưng do dung lượng > 2MB nên chưa nén để up lên được để sau vậy.

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Muốn làm người tốt mà khó thế sao...?

Cư dân mạng mới đây lại sửng sốt, phẫn nộ khi xem clip bé gái Yue Yue 2 tuổi bị xe cán tại thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông Trung Quốc. 18 người đã dửng dưng đi qua nơi em bé nằm nguy kịch, chỉ khi bà nhặt rác Chen Xianmei là người thứ 19 mới dừng lại để cứu giúp. Tuy nhiên một tờ báo cho hay bà  Chen Xianmei đã phải bỏ về quê vì dư luận và những lời thị phi về hành động đáng quí của bà. Hai ngày sau đó, em bé đáng thương đã qua đời.
Ở Việt Nam, bức xúc vì người tham gia giao thông không chịu nhường đường cho các xe ngược chiều, một thanh niên đã dùng điếu cày đập vào người đi đường để … phân làn. Kết quả là tình trạng lộn xộn đã được vãn hồi. Một người dân gần nơi anh ta làm việc cho biết sau khi clip được người dân tung lên mạng và có cán bộ công an hỏi thăm anh cũng phải về quê vì sợ mất việc.
Căn nguyên của nó là từ sự vô cảm của xã hội, là sự định chế của pháp luật, xã hội. Cứu giúp một người "phúc đẳng hà sa" nhưng cứu giúp người nhất là người bị tai nạn giao thông có khi lại là "làm ơn nên oán" nên dần dần người ta sợ liên lụy chứ cũng không hẳn là vô cảm. Khi tai nạn xảy ra thay vì bảo vệ và cứu giúp tài sản người bị nạn một số người lại rất nhiệt tình thu dọn chiến trường và mang về nhà mình cất giữ, bảo quản và...sử dụng.
Ở Thủ đô, nếu đường vắng mà bạn dừng xe khi đèn đỏ dễ bị chửi là hâm, điên và bị xe sau thúc còi giục đi.
Hình như người ta đang lạnh lùng vô cảm hơn với đồng loại trong cuộc sống bon chen, toan tính?
Hình như những việc làm tốt rất bình thường đang dần trở nên hiếm hoi và bị người đời nhìn với ánh mắt xa lạ?
Ý của bạn thế nào???