Người theo dõi

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Nào, cùng hành xác...

Mấy hôm rồi có dịp đi "phượt" ở vùng cao. Tâm trạng, cảm xúc nhiều chiều lẫn lộn như một nồi lẩu. Định bụng viết một bài dài dài hầu bà con nhưng nghĩ lại viết sao cho hết được những vui buồn, thú vị, sự vô tư, phóng khoáng cùng những nỗi nhọc nhằn gian khó của người dân vùng sơn cước nên post mấy tấm ảnh này lên thay cho những lời muốn nói.

Y chọn chỗ khô ráo nhất để cười gượng làm kiểu ảnh kỷ niệm




Trẻ em vẫn đi học, cô giáo vẫn đến trường dù mưa trơn...



Mặt đường đất đỏ nhuyễn như cháo, trơn và lầy



Vừa mưa, vừa trơn và ...tắc đường



Các xe máy phải nép vào để tránh



Xe lấm lem bùn đất



Lúa đương thì con gái...



Không còn có thể đọc được biển số phía trước của xe nữa




Đường hay ruộng?



Cô giáo này quê lúa Thái Bình, 31 tuổi đời nhưng đã có 8 năm gắn bó với các em nhỏ vùng cao biên giới, cách nhà cô khoảng 400 km. Lý do thật giản dị là cô giáo cũng sinh ra từ nông thôn (Theo lời cô) nên thương các em nhỏ...



Còn rất nhiều ảnh đẹp và thú vị nhưng do dung lượng > 2MB nên chưa nén để up lên được để sau vậy.

2 nhận xét:

  1. Toàn khó khăn gian khổ, toàn vất vả gian nan, toàn kêu ca phàn nàn, lại còn toàn kể xấu những lớp học cổng trường. ..
    Cơ sở này vưỡn khá hơn một số cơ sở mình đã thấy ở Lai Châu, Điện Biên.
    Bạn có mấy ảnh Ký túc xá đẹp - Ấy là đẹp ở nụ cười của các em ấy.
    Cám ơn bạn đã gợi lại những ngày lang thang trên khắp nẻo rừng Tây Bắc - Tây Nguyên (Buồn vui....)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, cảm ơn bác Thọ Quách Trường. Nếu không Liêu ca thế thì không có ai quan tâm đến vùng cao đâu bác ạ. Nghèo khổ lắm, mà họ cũng là người

      Xóa