(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)
Hồi
bé y suốt ngày chăn trâu cắt cỏ, quần áo chả có nhiều như bây giờ, giày
dép là những đồ xa xỉ. Cưỡi trâu cả chiều nắng gắt, chiều nhảy ào xuống
suối bơi lội, nô đùa hôm nào quên thì cứ thế lên giường đi ngủ, quần áo
hôi rình, chân tay bị xây xước, chảy máu do đùa nghịch dại, do dẫm phải
gai nhọn như một lẽ đương nhiên, ấy vậy mà cấm thấy nhiễm trùng, phải
dùng thuốc bao giờ. Từ ngày ly nông, ly hương y học đòi làm thị dân nên có vẻ sạch sẽ tệ, ngày nào cũng tắm giặt. Móng chân hơi dài là
cắt vì sợ cái vi trùng vi khuẩn gì đó nó trú ngụ rồi sinh bệnh như trong
chương trình sức khỏe trên ti vi nói thì bỏ mẹ, kiểu như nấm kẽ càng
của giáo sư Cù Trọng Xoay trong Gặp nhau cuối tuần. Dưng mà y cậy có cái kìm cắt móng mới cắt sát
quá nên kẽ móng tạo thành cái gai nhọn đâm vào thịt nên lâu ngày sưng
tấy, nhiễm trùng... ngón chân cái chảy nước vàng, to bằng quả ổi, hôi hám,
tanh ngút..trông gớm ghiếc chẳng dám ngồi gần ai mà cũng chẳng ai dám ngồi gần y. Đi khám bảo hiểm y tế
thì bác sỹ hỏi bệnh tình, liếc qua bảo bị viêm chân móng thôi, cho vài
thứ thuốc kháng sinh Amoxicilin, giảm đau Panadol qua loa rồi dặn không
khỏi thì về Hà Nội mà chữa.
Mấy bà mụ trong làng thì mách: Chín mé
đấy, không chữa mẹo thì chỉ có mà tháo khớp, mau mau đi lấy cà độc dược
nướng chín mà bọc vào đầu ngón chân í; lại mách lấy đũa cả hơ nóng (Oái
oăm thế, giờ toàn nấu nồi cơm điện thì bói đâu ra đũa cả cơ chứ) nín thở
khấn giời mau khỏi áp vào đó thì hôm sau khỏi tắp lự, mà giời thì cao biết giời ở đâu!
Đông Tây y, ma, mo,
then kết hợp đủ mà cái ngón chân vẫn không chịu khỏi cho. Mụ vợ năm lần
bẩy lượt giục đi bác sỹ da liễu nên y mới thử đi xem sao không khéo vẩy
nến, tổ đỉa thì chết.
Chiều hôm ấy tan sở sớm, khoảng 3 rưỡi y
lang thang ra phố B.B nằm dọc bờ sông đường ra nghĩa địa gần Bệnh viện
đa khoa tỉnh. Tìm mãi rồi cũng thấy phòng mạch tư của BSCK1 da liễu M. Y cẩn thận ngó trước ngó sau tần ngần rồi tập tễnh bước vào.
Vị bác sỹ mới
đi làm về ném về phía y cái nhìn lạnh lùng cố hữu rồi hất hàm ra hiệu
đi theo ông ta. Chà! thiếu hẳn cái lịch sự, vồn vã, tận tình của các em
chân dài, vải thiếu như khi vào chỗ massage, gội đầu thư giãn, coi
khách như người anh đã đi xa lâu ngày trở về!. Có lẽ ngành Y cũng nên mở
một lớp học cười. Vừa vào phòng, vị Đốc - tờ đóng sập cửa lại tránh ánh
mắt tò mò của mấy con bệnh đang chờ ở phòng ngoài. Không nhiều lời đưa
đẩy ông ý hất hàm bảo y nằm lên chiếc giường y tế có phủ ga trắng hẳn hoi với
nhiều đồ nghề và nồng nặc mùi thuốc khử trùng thường thấy ở các cơ sở y
tế. Y hốt quá làm theo và nghĩ phòng mạch tư có khác, không như chỗ y
tế nhà nước mà mình đi xin thuốc họ còn chẳng thèm xem ngón chân mình
ra sao, chỉ hỏi rồi kê đơn. Vị bác sỹ hô y cởi quần ra, ô kìa! y
bị viêm móng chân mà, nhưng nghĩ chắc là cởi ra cho dễ xử lý, thì cởi!.
Nhưng đến khi ông ta đeo găng tay cao su và sắp túm vào "chỗ ấy" thì y giãy nãy:
Ô kìa bác sỹ, nhà cháu bị đau ngón chân cái thôi.
Vị
bác sỹ mới gắt lên bảo sao không nói từ đầu, vào đây đi khệnh khạng mắt
lại còn dáo dác như quạ vào chuồng lợn tôi tưởng ông bị hỏng...súng!. À,
ra thế nhìn bộ dạng y, ông ta nghĩ là trốn vợ tìm của lạ nên ra nông
nỗi này. 10 phút sau y đã có đơn thuốc trên tay ra về với lời khuyên,
đừng có ở sạch quá và vào đây khám thì phải đường hoàng đừng ngó trước
ngó sau và đi khệnh khạng. Nửa tháng sau, chân y khỏi hẳn và đi lại
nghênh ngang như bây giờ các bạn thấy đấy chẳng phải đi Hà Nội cũng
chẳng phải về quê tìm đũa cả để chữa mẹo.