Xưa, cách đây không xa, chừng những năm 30, 40 của thế kỷ trước, khoa
học kỹ thuật, y học chưa phát triển như bây giờ. Đời sống khó khăn thiếu
thốn đủ bề, con người lam lũ, bởi thế sống cho được đến tứ tuần đã được
kể là già. Người 40 là đã khao lão, thời nhà Nguyễn Vua Khải Định khi
40 tuổi cũng sắc phong cho nhiều đình đền chùa nhân ngày sinh nhật của
mình âu có lẽ cũng là ý ấy. Hơn nhau một con giáp đã được coi là một thế
hệ và phải gọi bằng chú, bác bài vai với phụ huynh của mình ở nhà.
Nay
40 tuổi thì vẫn được dân gian coi là thanh niên, có người chưa vợ, có
người sáu bảy mươi vẫn yêu, vẫn chiều và vẫn...dám liều. Luật thanh niên
năm 2005 quy định ngay tại Điều 1 chỉ từ đủ mười sáu đến 30 tuổi nhưng
bốn, năm mươi vẫn muốn được coi là thanh niên. Sáu mươi vẫn còn tráng
kiện lắm, nhìn các cháu mười tám, đôi mươi vẫn muốn cưa sừng làm nghé,
bởi vậy mới có chuyện tiếu lâm một em tiếp viên karaoke tuổi teen sau
khi hỏi tuổi ông khách đã thốt lên: "anh kém ông nội em hai tuổi!"; rồi
thì chuyện bố và con trai chạm chán nhau ở chốn ăn chơi "nhạy cảm". Sắp
về hưu mà có cháu nào mới vào cơ quan lỡ miệng chào chú thì có khi bị
trù ẻo quanh năm; mà nếu gọi anh thì không chừng được ôm có ngày.
Cái chết là ở chỗ nó già không đều, nếu già đều thì đã không sao.
"Thượng tầng kiến trúc tuy già
Hạ tầng cơ sở vẫn là thanh niên"
Vậy
nên nhiều vị quan phụ mẫu khả kính đổ đốn vì cái sự già không đều, cao
lương, mỹ vỵ nốc vào rồi dậm dật, bỗng chốc lộ bí mật đời tư vì cái sự
ghen ăn tức ở hay vì chẳng may bị lộ, bị "con gà mái già" ở nhà nó cho
vào bẫy chết đứ đừ.
Thằng bé này liếc cũng gớm đấy chứ nó có nhìn vào cái máy ảnh đâu, lớn lên lại sớm mắc bệnh già không đều
"Con đi chuyến này cố chí làm ăn, bao giờ có bạc trăm con mới về, không có tiền, sống khổ sống sở ở cái làng này, nhục lắm !...". (Lời con trai lão Hạc)
Người theo dõi
Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010
Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010
Năm mới
Năm mới, không còn thấy hồ hởi nữa. Đơn giản, vì
mình đã không được coi là trẻ nữa. Năm mới, vẫn có những hy vọng mới.
Nhưng. Ước mơ thì đã cũ. Suy nghĩ đã cũ. Lại ước gì về một thời đã qua,
một thời đã...dần xa. "Tứ thập nhi bất hoặc". Mình đã tứ tuần rồi cơ
đấy. ka ka
Đầu năm mới 2009 trên đất bạn Cam Pu Chia
Đầu năm mới 2009 trên đất bạn Cam Pu Chia
Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010
Tết
Tết làm lắm kẻ vui mừng, phấn khích. (Tất nhiên
trừ trẻ con). Tết làm những kẻ tha phương cầu thực như mình chạnh lòng
nhớ tết quê, nhớ ngày chạp mộ và thời khắc giao thừa thiêng liêng sau
lũy tre làng. Tết làm cho nhiều người lòng thêm trĩu nặng. Tết làm cho
bọn tạp dịch như mình khổ thêm mà vẫn phải mỉm cười chua chát....sự đời!
Giá đừng có tết nhưng mà nếu không có tết thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ???
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Năm mới
Năm mới, không còn thấy hồ hởi nữa. Đơn giản, vì mình đã không được coi
là trẻ nữa. Năm mới, vẫn có những hy vọng mới. Nhưng. Ước mơ thì đã cũ.
Suy nghĩ đã cũ. Lại ước gì về một thời đã qua, một thời đã...dần xa. "Tứ
thập nhi bất hoặc". Mình đã tứ tuần rồi cơ đấy. ka ka
Đầu năm mới 2009 trên đất bạn Cam Pu Chia
Đầu năm mới 2009 trên đất bạn Cam Pu Chia
Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010
Tết
Tết làm lắm kẻ vui mừng, phấn khích. (Tất nhiên trừ trẻ con). Tết làm
những kẻ tha phương cầu thực như mình chạnh lòng nhớ tết quê, nhớ ngày
chạp mộ và thời khắc giao thừa thiêng liêng sau lũy tre làng. Tết làm
cho nhiều người lòng thêm trĩu nặng. Tết làm cho bọn tạp dịch như mình
khổ thêm mà vẫn phải mỉm cười chua chát....sự đời! Giá đừng có tết nhưng
mà nếu không có tết thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ???
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010
Xuề xòa
Y là người xuề xòa, đơn giản. Mọi việc đều có thể cắt nghĩa một cách
đơn giản nhất như tự nó vốn có vậy. Kể cả tình cảm, tiền bạc, lòng hận
thù, tình yêu thương, sự vị tha...không có gì quá cao siêu không thể
hiểu nổi (trừ những vấn đề hàn lâm, bác học, khoa học thì...đành chịu)
Nhưng có lẽ chính vì thế đổi lấy những thư thái tự tại của chính mình là
những phiền toái đến từ sự xuề xòa đơn giản đó. Có cách gì... ai bày
cho yvới???
Y đang ngủ gật
Y đang ngủ gật
Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010
Thời gian
Có kẻ sợ thời gian. Có người
mong nó trôi nhanh nhưng cũng có người "xin hãy ngừng trôi" nhưng thời
gian vẫn trôi. Có kẻ cừ thò chân ra ngáng người khác, nhìn mà thấy thảm
hại vô cùng. Có người thích sưu tầm danh ngôn mới chết chứ! Tết rồi đấy
lại nhớ ông đồ của Vũ Đình Liên
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy vẽ
Bên phố đông người qua".
Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010
Thời gian
Có kẻ sợ thời gian. Có người mong nó trôi nhanh nhưng
cũng có người "xin hãy ngừng trôi" nhưng thời gian vẫn trôi. Có kẻ cừ
thò chân ra ngáng người khác, nhìn mà thấy thảm hại vô cùng. Có người
thích sưu tầm danh ngôn mới chết chứ! Tết rồi đấy lại nhớ ông đồ của Vũ
Đình Liên
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy vẽ
Bên phố đông người qua".
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)