Người theo dõi

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Holiday weekends - Hô ly đây uếch cần

Cuối tuần có công chuyện nên y tạt vào Tuần Châu rồi về qua Bắc Ninh xem món chim tươi, chim to dần được bọn bạn và dân nhậu kháo nhau mà chưa có dịp ghé qua, rủi một điều là lần nào mon men ra biển trời cũng mưa tầm tã. Lần này là hậu bão Utor, nói theo thuật ngữ chuyên môn là hoàn lưu hoàn liếc gì đó. Y cứ hiểu là bão gần hay bão xa thì thể nào cũng có mưa, nôm na thế, chả biết có đúng không he he.
Một em tên HN còn vặn vẹo, hỏi xéo y rằng bão U to vào Trung Quốc chứ đâu có vào Quảng Ninh, có mà y ra hóng U nhỏ thì có...y chỉ cười nhăn nhở chứ biết giải thích làm sao!
Tuần Châu vào thu, vả lại đang bão nên khách khứa cũng lèo tèo, chẳng đông vui nhộn nhịp so với số tiền bỏ ra đầu tư, cũng chẳng xứng với những gì báo chí nói, y nghĩ bụng thế. Dĩ nhiên là y đi vào ngày bão thì không đông rồi.
200k cho một vé vào khu vui chơi, nhưng ai vào lần thứ hai thì không thấy hấp dẫn nữa, trừ bọn trẻ con mà thôi. Chưa thấy những điểm, trò mới. Y vào xem phim 5D nhưng mấy em phục vụ nói chỉ có 3D thôi chú ạ, dù rằng phim 5D nhưng máy móc trục trặc, chả biết trục trặc từ bao giờ nữa, mất tiền thì phải xem thôi.
Hôm qua về qua Quốc lộ 18 về Bắc Ninh, trời mưa tầm tã, dễ có đến hàng trăm mm
Nhưng phải phục cái tầm nhìn của ông chúa đảo và sự đầu tư tiền của khổng lồ vào đó. Ai có đồng nào cũng dắt túi thì làm sao xã hội, đất nước phát triển được.
Quán chim tươi nổi tiếng khuất nẻo trong khu đô thị mới đã phân lô nhưng còn hoang vu đồng quê lắm, tay xe ôm đưa đường một đoạn chừng 2km mà đòi tiền công những 100k, thật quá quắt hết chỗ nói nhưng hắn láu cá chỉ dừng đằng xa rồi chỉ chứ không đưa tận cổng vì chắc sẽ bị bảo vệ nhà hàng tống cho vài quả vào mõm vì cái tội bắt chẹt khách. Cuối cùng y cũng chỉ trả gã 50k cũng đã sộp, gã cười vẹo vọ quay xe cút thẳng.
Chả biết chim tươi hay chim Trung Quốc vì y chỉ ăn mà không mục sở thị khâu chế biến, nhưng cũng thấy đủ cả Sẻ quay, chim Đa đa, Vịt trời, Ngói...
Lên đĩa rồi, ngon tất!

Chốn dừng chân ẩm thực hải sản cảng Mũi Chùa, Tiên Yên khá yên bình, hấp dẫn 




Mưa tầm tã


 Khu du lịch Tuần Châu


 Xem phim 3D


Xem tiết mục cá heo biểu điễn



Một liền chị cách tân hững hờ ngồi bên gốc cây Lộc vừng cổ thụ của nhà hàng chim tươi Bắc Ninh đón khách



Se sẻ...



...và Ngói


Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

"THỨ NHẤT CHẶT TRE, THỨ NHÌ VE GÁI"

Y có việc phải về làng Chiềng đúng ngày cơn bão Jebi tràn qua, cả trên trăm cây số mưa tầm tã từ lúc lên xe đến khi xuống xe vẫn chưa tạnh
Đã hai lần y phải dừng xe đoạn qua Văn Quan để kéo tre dọn đường cho xe đi, lần thứ hai may thay có một bác tài nghĩa hiệp đứng ra nâng hai cây tre đổ ngang đường như barie chắn ngang đường cho xe của y đi qua dù trời mưa gió phần phật, cây tre đầy lá chắc cũng nặng, chặt thì không có dao giữa trời bão gió, mà có dao chặt cũng khó chứ. Người Làng Chiềng đã chả có câu "Thứ nhất chặt tre, thứ nhì ve gái" là gì, chẳng thà ve gái còn hơn là chặt tre.
Vừa đi vừa lo cây đổ, đường sạt, lũ quét nhưng kế hoạch có rồi phải thực hiện thôi. Đã thế lác đác có xe quay đầu làm cho y càng lo. Hôm sau quay ngược thấy cánh lái xe nói lại mới biết lúc đi, y mà chần chừ 2 tiếng nữa thôi là tắc đường. Lẽ ra chiều y mới đi nhưng cũng vì lường trước tắc đường nên y mới chuyển sang non trưa.
Cánh đồng Là Phái nước ngập trắng, cầu Cây Đải đã tràn không thấy đâu, trai non mới lớn lại hè nhau mang vó ra cất cá vang xóm, vui hơn hội!
Điện tắt ngóm
Đã vài chục năm nay quay lại cảnh đèn dầu leo lét
Mới thấy dân mình tài thật, trải qua bao gian khó tồn tại đến bây giờ, he he.
Bão tan, tre đổ, nước ngập, cây cối xác xơ, làng mạc nhìn có vẻ tiêu điều dù rằng trời quang mây tạnh từ làng Chiềng nhìn lên đỉnh núi Cột Cờ đẹp như tranh vẽ
Cũng may là cơn bão số đề, hụi họ chưa quét qua Làng Chiềng, nhưng xã hội đang phát triển, biết đâu đấy!

Bữa cơm đèn dầu nhớ thời bao cấp 



Cảnh bình thường những ngày thơ ấu của y


Trời mưa bão khiến mít rụng đầy vườn


Mất điện, hai bà cháu chong đèn ngồi tựa cửa chờ có điện trở lại


Làng mạc bị nhấn chìm trong nước lũ




Dòng sông đục ngầu, hung dữ, vị trí đứng chụp ảnh là cầu Khánh Khê mới, Văn Quan, cầu tràn cũ phía xa xa đã bị ngập, chỗ tung bọt nước trắng trong ảnh. Trước đây nhiều ô tô, xe máy đã bị cuốn trôi khi đi qua lúc lũ đang lên.






Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Lên Bình Liêu

Bình Liêu là huyện miền núi biên giới xa ngái của Quảng Ninh, cách tỉnh lỵ cỡ 200 cây số gì đó được cái đường đi tốt nên chưa đầy 3 giờ từ Hồng Gai đã đến nơi.
Lần này y lên Bình Liêu chơi với thằng bạn 23k2 nay cũng đã mất dạy rồi. Hắn là Tiến còn gọi là Tiến "vòng" còn sao lại là vòng thì chỉ có bọn 23k2 mới biết.
Khi đó bọn con tra trong lớp còn có câu:
"Tiến "Vòng" quê ở Bình Liêu
Lêu khêu như một cái sào chọc phân"
Thật là hết chỗ nói. Cơ mà hắn cũng chả tức vì bọn sinh viên thì hơi đâu mà tức
Hắn vui phải biết vì cả cái lớp 23k2 rã đám đã trên 20 năm nay mới có y lọ mọ lên thăm
gần 2h chiều mới ăn trưa, đường đi càng đi càng dài ra sao mà giống cái lần cùng Hà Gia đi Định Hóa vụ thằng Tuấn Anh bị cháy nhà thế, rồi hắn đưa về thăm nhà, thăm vợ con ở thị trấn Bình Liêu, cũng khá tươm, nhìn chung là tương lai rộng mở. Rượu lại được rót ra. Mềm môi. Cũng đã đời. Trên 20 năm gặp lại.
Nhìn hắn không già mấy mà sao y già thế nhỉ? Tóc rụng không gì ngăn nổi, chuẩn bị thôi bay
Cách nói chuyện của hắn vẫn như xưa với hàng loạt kỷ niệm hiện về. Cô Phượng dạy Sinh vật đồng chủ nhiệm lớp 10A3 trường Phổ thông trung học Lương Ngọc Quyến với y nay đã là Phó Giám đốc Sở GD ĐT Quảng Ninh
4h30' chiều, cả vợ con hắn lại kéo bằng được y ra quán đầu thị trấn phố huyện.
Những thằng bạn năm xưa học ở Thái Nguyên lục tục kéo đến. Rượu vẫn được rót ra. Say mất!
Đồng Tâm quê hắn là xã biên giới. Miền núi điệp trùng, nơi đây có nghề làm miến dong nổi tiếng dai ngon, không hóa chất, bao bì cũng bắt mắt. Một bao tướng được hắn ấn lên xe cho y làm quà
Run rủi thế nào hắn lại về làm chủ tịch xã nhà, giáp xã Hoành Mô có cửa khẩu Hoành Mô. Cảm giác là vắng teo nhưng nghe kể lại sự nghiệp bảo vệ đường biên mốc giới nơi đây cũng gian nan vất vả vô cùng vì từng tấc đất của Tổ quốc. Mấy xã của Bình Liêu cũng giáp ranh với Đình Lập của LS (vốn xưa kia cũng của QN)
 Hóa ra tuy xa mà gần, tuy gần mà xa
Đường ra biên giới


Với Chủ tịch xã Đồng Tâm Lương Thanh Tiến tại trụ sở


Cửa khẩu Hoành Mô, rất hoành nhưng ... vắng teo





Bên bờ sông biên giới




Hai thế hệ, con gái hắn đã chuẩn bị sang năm thứ hai đại học theo nghề của bố


Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

ĐÔNG DU KÝ

Trước khi những cơn bão đến dập dồn và cũng là tự thưởng cho nhưng ngày tháng vất vả mưu sinh, y quyết "Đông du ký" một chuyến. Lời hứa với cậu con trai khi được học sinh giỏi cũng được thực hiện, 2 cha con lên đường với hành trang bầu đoàn rất gọn nhẹ. Đường số 4 lịch sử cũng không khá hơn nhiều so với hồi chiến dịch Biên giới Thu Đông 1950 là bao cho dù sau đó cả hai thập kỷ mới có thằng gọi là y đang ngồi viết entry này. Hết địa phận LS thì đường đẹp hơn nhiều, có nền đường, lòng lề đường sơn kẻ luồn hút sâu qua những cánh rừng bạt ngàn xanh ngắt, thi thoảng lại chợt nhô ra bờ biển có cảm giác như bên nước ngoài vậy.
Tiên Yên, Mũi Chùa... điểm đến cho những ai sành ăn hải sản mà lại tốn không nhiều tiền trên các bè rung rinh, lồng lộng gió trời; hải sản tươi ngon vừa mang từ biển lên, thái độ phục vụ chân chất, xởi lởi, nhã nhặn khác hẳn những cái máy chém ở TP Hạ Long khi bọn y phải trả trên 200k cho 03 chai bia Hà Nội và 5 gói lạc rang nhỏ xíu.
Bãi Cháy vẫn vậy, chưa đổi khác gì so với năm ngoái y đến, Bản sao của y rất hào hứng khi ra biển, trong khi mọi người còn lưỡng lự thì cu cậu đã ào xuống biển tắm làm y cũng phải vội vã xuống theo. 30 năm trước cũng chừng ấy tuổi, y xuống biển nhưng mà là đi trại hè chứ không có bố mẹ đi cùng. Cả huyện năm ấy có 3 đứa được đi thì có 2 đứa con gái do cô giáo Phương dẫn đi, nay không biết cô ấy về hưu chưa. Cứ cho là lúc ấy cô khoảng 25 tuổi thì chắc nay cô đã nghỉ rồi chẳng biết có nhớ 3 đứa học trò ấy không. Nhanh thật, thời gian cũng đã in dấu trên khuôn mặt nhàu nhĩ, mái tóc đếm được sợi rụng từng ngày của y....
Chán ở Bãi Cháy, y dông thẳng ra Trà Cổ và điều thú vị là chụp ảnh ở mũi đầu bờ biển, còn một cái mũi ở Cà Mau y chưa được đến, nhất định phải đến để góp vào bộ sưu tập bản đồ du lịch của y trước khi nhận sổ hưu. Chắc chắn thế!
Nhớ hồi đi Nha Trang, khi về y ngồi máy bay ghế số 18 và có kể cho tay láng giềng nghe, hắn bèn đánh con đề còm không dè trúng thật. Biết lần này du hý hắn lại sang hỏi xem đi xe số mấy nhưng tối đó hắn bị trật, mấy hôm sau vẫn còn theo, chẳng biết có trúng không hay lại trớ trêu như bài văn tả cảnh chăn nuôi của mấy đứa học trò:
"Bà em nuôi một con đề
Hôm qua vừa bỏ lại về, mới gay"
He he he...

Ngày đầu ra Bãi Cháy, mây vần vũ (Chụp từ tầng 11 HaLong Pearl Hotel)


Móng Cái đây rồi, Móng Đực ở đâu???



Mũi Sa Vĩ, Trà Cổ nơi địa đầu Tổ quốc 




"Đứng trước biển"



Vành đai biên giới



Sau lưng anh là biển cả...!!!




Nước non Trà Cổ



Mỗi chuyến dù bay thế này trong 5 phút giá 700k



Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Một lần được gặp Đại tướng - giáo sư sử học Võ Nguyên Giáp

Vinh dự của y khi được đưa vị Đại tướng huyền thoại lừng danh thế giới đi thăm Bảo tàng khởi nghĩa Bắc Sơn  ngày 27/9/1995. Người áo trắng đi sát Đại tướng là sỹ quan cận vệ, 2 người còn lại là 2 lãnh đạo cao nhất của tỉnh. Người còn lại dĩ nhiên là y rồi

 Thuở bé lúc học cấp 3, y cũng khoái môn Sử, gọi là khoái thôi vì cũng hay đọc sách của cha y để lại chứ không mê. Lại càng chẳng nghĩ mình lại học sử và dạy Sử bởi khi hướng nghiệp thì y lại thi vào một trường Cao đẳng mà vừa mới đây mới được nâng lên thành Đại học (duy nhất). Vỡ mộng thủ đô y thi vào Sư phạm và cũng không được vào khoa sử mà giáo vụ phân vào khoa Địa lý vì điểm Địa đầu vào của y cao chót vót, trong khi môn sử chỉ có 5 điểm (Lúc đó thi đại học được 5 điểm cũng coi là cao rồi) thế nhưng y lại chuyển vào khoa Sử bởi một lý do dài lê thê mà y đã có lần giãi bày trong khi lại vương vấn môn Văn vì y nghe đó là môn chính, sang trọng.
Thế rồi y vào học và ra trường làm sử
Rồi trong đời y cũng may mắn được diện kiến vị tướng huyền thoại của Việt Nam và từng là giáo sư sử học trường Bưởi danh tiếng.
Đó là vào ngày 27 tháng 9 năm 1995, kỷ niệm 45 năm ngày khởi nghĩa Bắc Sơn, cuộc khởi nghĩa vũ trang đầu tiên do Đảng ta lãnh đạo. Vị Đại tướng đã lên dự Lễ kỷ niệm và đi thăm nhà Bảo tàng khởi nghĩa Bắc Sơn và y vinh dự được đón Đại tướng thăm quan Bảo tàng. Khi ấy Đại tướng còn khỏe, giọng vẫn sang sảng, bước đi nhanh nhẹn, thần sắc tinh anh và bắt tay còn khá chặt. Đại tướng cười hiền hậu và thi thoảng hỏi lại người nói chuyện rất gần gũi thân thiết nhưng vẫn toát ra vẻ gì đó khó tả ở một con người nổi tiếng văn võ song toàn. Sau đó đến nay gần 20 năm y chỉ còn gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp trên ti vi mặc dù các chính khách cao cấp khác y vẫn thường xuyên được gặp. Phải nói rằng được gặp Đại tướng là một may mắn với y và y ngưỡng mộ vị giáo sư sử học - vị tướng tài ba ấy.

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Ai người chép Sử bây giờ?

Cho đến giờ, cuộc đời cũng có ngã rẽ cho dù vẫn vấn vương chưa thôi cầm phấn nhưng nếu phải chọn ngành cho mình thì y vẫn cứ chọn để học và dạy môn Lịch sử. Tại sao ư? đơn giản chỉ là những môn tự nhiên thì y không có khiếu và yếu, ngoại ngữ thì theo thời cuộc, lịch sử (lại là lịch sử) cho thấy rồi, nó có "hot", thời thượng hay không là do chính trị, những thầy giáo tiếng Nga như ông hoàng một thời đã phải đôn đáo "chuyển đổi tay lái" nếu không muốn bỏ nghề. Một thời các thầy cô tiếng Trung cũng phải đi đánh trống, bảo vệ...Môn Văn thì lúc nào tâm hồn cũng nguy cơ "treo ngược cánh cây", lũ sinh viên Văn khoa và các khoa khác của trường y học cũng hay mất đoàn kết không hiểu lý do gì. Môn Địa thì sợ "hòn đất mà biết nói năng, thì thầy Địa lý..." thế nên y chọn sử và yêu môn sử vì Lịch sử là môn khoa học tinh xác và chân xác, thử nghĩ xem nếu như không có lịch sử???. He he, đùa cho vui vậy thôi theo kiểu lí luận của bọn sinh viên gần 30 năm trước của y. Nhưng không hiểu sao bây giờ học sinh không thích môn sử và điểm sử rất thấp (thằng con trai y cũng không là ngoại lệ), cho dù ai đó biết sử thì rất hay (Y dùng từ "hay" theo nghĩa rất rộng). Không biết do định hướng nghề nghiệp thời thực dụng nặng về mưu sinh hay do sai lầm của ngành giáo dục?
Xưa có quan chuyên chép sử. Sách Đại Việt sử ký toàn thư của sử thần Ngô Sỹ Liên đã từng chép: Vì sao mà làm Quốc sử? Vì chủ yếu của sử là ghi chép công việc, có chính trị của một đời, tất phải có sử của đời ấy; mà sự ghi chép của sử giữ nghị luận rất nghiêm, tô điểm việc trí trị thì sáng tỏ ngang với mặt trời mặt trăng, răn đe kẻ loạn tặc thì ráo riết như sương thu lạnh buốt. Người thiện biết có thể bắt chước, người ác biết có thể tự răn, quan hệ với chính trị không phải là không nhiều. Cho nên mới làm Quốc sử.
Xem vậy đủ biết sử quan trọng ra sao và những ai hễ làm chính trị thì nên biết sử chứ không chỉ có bọn học trò. Mà bọn học trò không biết, không thích,  không quan tâm đến sử thì sau này chúng mà làm quan thì nguy biết nhường nào?

Ngày nay không biết có quan chép sử hay chí ít là cơ quan nào chép Quốc sử không nhỉ???
Các cơ quan nghiên cứu, viết hoặc liên quan đến sử thì nhiều, rất nhiều thậm chí ngành ngành làm sử, nhà nhà làm sử (kiểu lịch sử truyền thống ngành dạng kể lể thành tích, đề cao cá nhân....). Các cơ quan nghiên cứu sử thì cũng rất nhiều nhưng hình như chỉ chú trọng nghiên cứu lịch sử cổ đại, trung đại cận đại, còn lịch sử hiện đại chỉ thấy lướt trên sách giáo khoa.
Còn Quốc sử như lịch sử đã từng chép?

 Y "chuyển đổi tay lái" sang cả môn khác, nhưng vẫn giữ nghề sử





Món xa xỉ với nhiều học trò bây giờ... 







Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Đêm Làng Chiềng

Lâu lâu y không về làng Chiềng. Gần 30 năm kể từ ngày đáng nhớ trong đời ấy, năm nào cũng nhằm ngày đó y về. Thời gian trôi sao mà nhanh, mới hôm nào còn ôn thi tốt nghiệp Phổ thông trung học mà nay đã ngoại tứ tuần rồi chả mấy chốc chuẩn bị đời con y lại ôn thi tốt nghiệp Trung học phổ thông như cha nó.
Làng Chiềng bấy nay cũng ít nhiều đổi khác. Số dân cũng vài trăm với trên trăm nóc nhà, trong đó ngót phân nửa là công dân ra đời sau lúc y tha phương cầu thực và dân ngụ cư xưa gọi là bọn "vá làng" nên mỗi khi về nơi chôn nhau cắt rốn của mình y vẫn hay gặp những cặp mắt tò mò pha chút cảnh giác...dù rằng y rất tử tế, tướng mạo hiền lành, thong dong!
Đêm làng Chiềng vẫn vậy, tịch mịch, cô liêu từ 9 giờ tối chỉ còn ánh đèn ngủ leo lét, mấy ấm chè mạn anh em hàn huyên khiến y mất ngủ, quá nửa đêm giấc ngủ vẫn chập chờn, mở mắt tưởng tượng vài chục năm trước y sinh ra lớn lên cũng nếp nhà này. Nửa đêm nghe tiếng máy bay ù ù qua đầu lại giật mình ngỡ đến B52 thời sơ tán chống Mỹ. Không ngủ được, gần sáng y dậy ra sân, đêm cuối tháng trăng muộn trong veo buông xuống ngọn tre, cảm giác rờn rợn; vào mùa hè mà tiếng chim gọi vịt, chim thù thì, tiếng ếch nhái không còn râm ran khắp cánh đồng quê như xưa, chỉ có tiếng côn trùng rên rỉ, gió xào xạc, đêm sao mà dài!. Thi thoảng một chiếc máy bay dân dụng rất thấp bay qua về phía bắc, tiếng máy gầm rít xé gió, ánh đèn nhấp nháy hai bên cánh máy bay soi rõ đường làng, ban ngày có hôm trời quang mây tạnh, tàu bay bay thấp nhìn rõ hàng chữ Việt Nam Airline trên nền xanh và biểu tượng bông hoa sen quen thuộc, còn cánh cò và vầng trăng cũng đi vào dĩ vãng như nhưng cánh cò trên cánh đồng làng Chiềng. Mấy tay nói khoác thành thần bảo hôm qua máy bay bay ngay trên ngọn bòng. Thực ra nó bay cao cũng phải chừng vài cây số, vì cũng có lần y đi Beijing bay qua làng mình buổi chiều nhìn xuống, thật thú vị, rung rinh xúc động làm sao...Đã có mấy người Làng Chiềng được bay lượn trên đầu làng như vậy...he he he
Các nhà thơ làng về hưu, hay các nhà thơ hưu về làng không còn nguồn cảm hứng từ khói lam chiều trên nóc rạ với thiếu nữ đứng xoã tóc tựa cửa chờ người yêu với tiếng võng kẽo kẹt như tiếng hàng tre vặn mình (Tay nhà Thơ hạt gạo làng ta tả "hàng tre đứng tần ngần gỡ tóc"), làng không còn nhà sàn mái rạ thay vào đó là nhà gỗ, nhà gạch cải biên theo lối thị thành, đã bắt đầu xây tường bao, cổng làng, cổng nhà với cửa sắt như phố thị, chập tối đóng cửa, xích chó đề phòng đạo chích hoành hành. Sản vật tự nhiên như cá mú, lươn ếch, rau rừng, thú hoang hiếm dần...không còn cảnh cả làng đi đuổi bắt hươu hay ruốc cá ở suối nữa
Thỉnh thoảng làng vẫn có những anh hùng rơm với những chuyện lãng xẹt rất làng quê như ghen ăn tức ở, đánh nhau sứt đầu mẻ trán với lý do rất ngớ ngẩn, rồi thì chửi bới đá mèo, khoèo chó...
Mấy bà đanh đá cá cày đi réo chồng vốn nông nhàn lê loái hàng xóm láng giềng vang từ đầu đến cuối làng:
- Bố thằng Khoai đâu, về mà đi phun thuốc sâu chứ, ngồi thối dái ra ở nhà người ta à, lúa sâu hết lấy gì mà đổ vào mồm. Cái ngữ la cà "sáng rửa cưa, trưa mài đục, tối giục cơm thì hai tay vơ vào mồm có ăn cứt cũng chả kịp chó"
Góc kia 2 vợ chồng nhà cu Thuổng tỵ nhau chỗ ngủ dưới bãi mấy ngày hè oi bức, vợ không muốn chồng ngủ cùng không biết là ngại chồng "tòm tem" hay sao đuổi xơi xơi:
- Cút đi chỗ khác mà nằm, ngủ cùng người ta ngáy như sấm, dắm đánh đùng đùng ai mà chịu được
Hàng xóm lại bụm miệng cười
He he he...

Cá Đẩu, loài cá rất nhiều ở suối và cánh đồng làng Chiềng mỗi khi mưa to hay tát chuôm ngày xưa, nay trở nên hiếm hoi. Có lẽ nó thuộc họ cá Quả vì không thấy tên trong từ điển khoa học và y cũng không tìm được ảnh hay mô tả tương ứng nào. Chắc cũng không phải là một phát hiện gì mới, nhưng trông nó cũng khá lạ.





Cảnh Làng Chiềng ngày nay




Làng Chiềng vào Hạ, 2013