Làng Chiềng bấy nay cũng ít nhiều đổi khác. Số dân cũng vài trăm với trên trăm nóc nhà, trong đó ngót phân nửa là công dân ra đời sau lúc y tha phương cầu thực và dân ngụ cư xưa gọi là bọn "vá làng" nên mỗi khi về nơi chôn nhau cắt rốn của mình y vẫn hay gặp những cặp mắt tò mò pha chút cảnh giác...dù rằng y rất tử tế, tướng mạo hiền lành, thong dong!
Đêm làng Chiềng vẫn vậy, tịch mịch, cô liêu từ 9 giờ tối chỉ còn ánh đèn ngủ leo lét, mấy ấm chè mạn anh em hàn huyên khiến y mất ngủ, quá nửa đêm giấc ngủ vẫn chập chờn, mở mắt tưởng tượng vài chục năm trước y sinh ra lớn lên cũng nếp nhà này. Nửa đêm nghe tiếng máy bay ù ù qua đầu lại giật mình ngỡ đến B52 thời sơ tán chống Mỹ. Không ngủ được, gần sáng y dậy ra sân, đêm cuối tháng trăng muộn trong veo buông xuống ngọn tre, cảm giác rờn rợn; vào mùa hè mà tiếng chim gọi vịt, chim thù thì, tiếng ếch nhái không còn râm ran khắp cánh đồng quê như xưa, chỉ có tiếng côn trùng rên rỉ, gió xào xạc, đêm sao mà dài!. Thi thoảng một chiếc máy bay dân dụng rất thấp bay qua về phía bắc, tiếng máy gầm rít xé gió, ánh đèn nhấp nháy hai bên cánh máy bay soi rõ đường làng, ban ngày có hôm trời quang mây tạnh, tàu bay bay thấp nhìn rõ hàng chữ Việt Nam Airline trên nền xanh và biểu tượng bông hoa sen quen thuộc, còn cánh cò và vầng trăng cũng đi vào dĩ vãng như nhưng cánh cò trên cánh đồng làng Chiềng. Mấy tay nói khoác thành thần bảo hôm qua máy bay bay ngay trên ngọn bòng. Thực ra nó bay cao cũng phải chừng vài cây số, vì cũng có lần y đi Beijing bay qua làng mình buổi chiều nhìn xuống, thật thú vị, rung rinh xúc động làm sao...Đã có mấy người Làng Chiềng được bay lượn trên đầu làng như vậy...he he he
Các nhà thơ làng về hưu, hay các nhà thơ hưu về làng không còn nguồn cảm hứng từ khói lam chiều trên nóc rạ với thiếu nữ đứng xoã tóc tựa cửa chờ người yêu với tiếng võng kẽo kẹt như tiếng hàng tre vặn mình (Tay nhà Thơ hạt gạo làng ta tả "hàng tre đứng tần ngần gỡ tóc"), làng không còn nhà sàn mái rạ thay vào đó là nhà gỗ, nhà gạch cải biên theo lối thị thành, đã bắt đầu xây tường bao, cổng làng, cổng nhà với cửa sắt như phố thị, chập tối đóng cửa, xích chó đề phòng đạo chích hoành hành. Sản vật tự nhiên như cá mú, lươn ếch, rau rừng, thú hoang hiếm dần...không còn cảnh cả làng đi đuổi bắt hươu hay ruốc cá ở suối nữa
Thỉnh thoảng làng vẫn có những anh hùng rơm với những chuyện lãng xẹt rất làng quê như ghen ăn tức ở, đánh nhau sứt đầu mẻ trán với lý do rất ngớ ngẩn, rồi thì chửi bới đá mèo, khoèo chó...
Mấy bà đanh đá cá cày đi réo chồng vốn nông nhàn lê loái hàng xóm láng giềng vang từ đầu đến cuối làng:
- Bố thằng Khoai đâu, về mà đi phun thuốc sâu chứ, ngồi thối dái ra ở nhà người ta à, lúa sâu hết lấy gì mà đổ vào mồm. Cái ngữ la cà "sáng rửa cưa, trưa mài đục, tối giục cơm thì hai tay vơ vào mồm có ăn cứt cũng chả kịp chó"
Góc kia 2 vợ chồng nhà cu Thuổng tỵ nhau chỗ ngủ dưới bãi mấy ngày hè oi bức, vợ không muốn chồng ngủ cùng không biết là ngại chồng "tòm tem" hay sao đuổi xơi xơi:
- Cút đi chỗ khác mà nằm, ngủ cùng người ta ngáy như sấm, dắm đánh đùng đùng ai mà chịu được
Hàng xóm lại bụm miệng cười
He he he...
Cá Đẩu, loài cá rất nhiều ở suối và cánh đồng làng Chiềng mỗi khi mưa to hay tát chuôm ngày xưa, nay trở nên hiếm hoi. Có lẽ nó thuộc họ cá Quả vì không thấy tên trong từ điển khoa học và y cũng không tìm được ảnh hay mô tả tương ứng nào. Chắc cũng không phải là một phát hiện gì mới, nhưng trông nó cũng khá lạ.
Cảnh Làng Chiềng ngày nay
Làng Chiềng vào Hạ, 2013