Năm mới, không còn thấy hồ hởi nữa. Đơn giản, vì mình đã không được coi
là trẻ nữa. Năm mới, vẫn có những hy vọng mới. Nhưng. Ước mơ thì đã cũ.
Suy nghĩ đã cũ. Lại ước gì về một thời đã qua, một thời đã...dần xa. "Tứ
thập nhi bất hoặc". Mình đã tứ tuần rồi cơ đấy. ka ka
Đầu năm mới 2009 trên đất bạn Cam Pu Chia
"Con đi chuyến này cố chí làm ăn, bao giờ có bạc trăm con mới về, không có tiền, sống khổ sống sở ở cái làng này, nhục lắm !...". (Lời con trai lão Hạc)
Người theo dõi
Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010
Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010
Tết
Tết làm lắm kẻ vui mừng, phấn khích. (Tất nhiên trừ trẻ con). Tết làm
những kẻ tha phương cầu thực như mình chạnh lòng nhớ tết quê, nhớ ngày
chạp mộ và thời khắc giao thừa thiêng liêng sau lũy tre làng. Tết làm
cho nhiều người lòng thêm trĩu nặng. Tết làm cho bọn tạp dịch như mình
khổ thêm mà vẫn phải mỉm cười chua chát....sự đời! Giá đừng có tết nhưng
mà nếu không có tết thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ???
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Đón Tết Dương lịch 2009 ở Côn Đảo
Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010
Xuề xòa
Y là người xuề xòa, đơn giản. Mọi việc đều có thể cắt nghĩa một cách
đơn giản nhất như tự nó vốn có vậy. Kể cả tình cảm, tiền bạc, lòng hận
thù, tình yêu thương, sự vị tha...không có gì quá cao siêu không thể
hiểu nổi (trừ những vấn đề hàn lâm, bác học, khoa học thì...đành chịu)
Nhưng có lẽ chính vì thế đổi lấy những thư thái tự tại của chính mình là
những phiền toái đến từ sự xuề xòa đơn giản đó. Có cách gì... ai bày
cho yvới???
Y đang ngủ gật
Y đang ngủ gật
Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010
Thời gian
Có kẻ sợ thời gian. Có người
mong nó trôi nhanh nhưng cũng có người "xin hãy ngừng trôi" nhưng thời
gian vẫn trôi. Có kẻ cừ thò chân ra ngáng người khác, nhìn mà thấy thảm
hại vô cùng. Có người thích sưu tầm danh ngôn mới chết chứ! Tết rồi đấy
lại nhớ ông đồ của Vũ Đình Liên
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy vẽ
Bên phố đông người qua".
Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010
Thời gian
Có kẻ sợ thời gian. Có người mong nó trôi nhanh nhưng
cũng có người "xin hãy ngừng trôi" nhưng thời gian vẫn trôi. Có kẻ cừ
thò chân ra ngáng người khác, nhìn mà thấy thảm hại vô cùng. Có người
thích sưu tầm danh ngôn mới chết chứ! Tết rồi đấy lại nhớ ông đồ của Vũ
Đình Liên
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy vẽ
Bên phố đông người qua".
Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009
Gừng càng già càng cay
Tất niên!
Tất nhiên.
Vậy là một năm nữa lại trôi qua, chẳng làm được gì cả. Nhưng.
Ngẫm lại. Cũng nhiều việc đã có ích đấy chứ; ít ra là
sống (Có ích) thêm một năm nữa; một năm trải nghiệm, chiêm nghiệm
và..ngộ ra nhiều thứ...Ồ mà cổ nhân đã nói thế lâu rồi. Thế thì ta có gì
hay đâu nhỉ. Thời gian cứ trôi. Mong đợi, rồi lại không mong đợi rồi
cuối cùng nó vẫn đến có điều ta ứng xử thế nào thôi (đó là việc của mỗi
người). Cuối năm, thấy vui, thấy già, thấy biết.. chợt nhớ cô cháu gái
khi thắng cá độ đã thốt lên: "một cảm giác rất yoomost!
Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009
Ngẫm
Cuộc đời không có gì là tròn trịa cả. Không có ai nắm tay được cả ngày
đến tối. Nhiều việc vậy mà không phải vậy. Dẫm vào vết chân mà mình đã
cố tránh cũng là đương nhiên. Lựa mà sống thôi. Trời kêu ai nấy dạ. Càng
ngẫm càng thấy đúng...vậy thì hà cớ gì mà không sống vui lên thậm chí
đúng với bản ngã của mình??? Kẹc kẹc....................
Thư giãn giữa chặng đường dài...
Thư giãn giữa chặng đường dài...
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009
Vô đề
Tự nhiên thấy mình vô cảm, lạnh lùng, thấy người vui mình cũng không
vui, thiên hạ buồn mình cũng không buồn, không có cảm xúc gì cả, không
ham muốn, không căm thù. Quái lạ! ai, ố, hỉ, nộ...đi đâu mất cả. Già rồi
chăng???
Nghĩa trang Liệt sỹ Hàng Dương Côn Đảo, BR-VT
Nghĩa trang Liệt sỹ Hàng Dương Côn Đảo, BR-VT
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)