Người theo dõi

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Một lần được gặp Đại tướng - giáo sư sử học Võ Nguyên Giáp

Vinh dự của y khi được đưa vị Đại tướng huyền thoại lừng danh thế giới đi thăm Bảo tàng khởi nghĩa Bắc Sơn  ngày 27/9/1995. Người áo trắng đi sát Đại tướng là sỹ quan cận vệ, 2 người còn lại là 2 lãnh đạo cao nhất của tỉnh. Người còn lại dĩ nhiên là y rồi

 Thuở bé lúc học cấp 3, y cũng khoái môn Sử, gọi là khoái thôi vì cũng hay đọc sách của cha y để lại chứ không mê. Lại càng chẳng nghĩ mình lại học sử và dạy Sử bởi khi hướng nghiệp thì y lại thi vào một trường Cao đẳng mà vừa mới đây mới được nâng lên thành Đại học (duy nhất). Vỡ mộng thủ đô y thi vào Sư phạm và cũng không được vào khoa sử mà giáo vụ phân vào khoa Địa lý vì điểm Địa đầu vào của y cao chót vót, trong khi môn sử chỉ có 5 điểm (Lúc đó thi đại học được 5 điểm cũng coi là cao rồi) thế nhưng y lại chuyển vào khoa Sử bởi một lý do dài lê thê mà y đã có lần giãi bày trong khi lại vương vấn môn Văn vì y nghe đó là môn chính, sang trọng.
Thế rồi y vào học và ra trường làm sử
Rồi trong đời y cũng may mắn được diện kiến vị tướng huyền thoại của Việt Nam và từng là giáo sư sử học trường Bưởi danh tiếng.
Đó là vào ngày 27 tháng 9 năm 1995, kỷ niệm 45 năm ngày khởi nghĩa Bắc Sơn, cuộc khởi nghĩa vũ trang đầu tiên do Đảng ta lãnh đạo. Vị Đại tướng đã lên dự Lễ kỷ niệm và đi thăm nhà Bảo tàng khởi nghĩa Bắc Sơn và y vinh dự được đón Đại tướng thăm quan Bảo tàng. Khi ấy Đại tướng còn khỏe, giọng vẫn sang sảng, bước đi nhanh nhẹn, thần sắc tinh anh và bắt tay còn khá chặt. Đại tướng cười hiền hậu và thi thoảng hỏi lại người nói chuyện rất gần gũi thân thiết nhưng vẫn toát ra vẻ gì đó khó tả ở một con người nổi tiếng văn võ song toàn. Sau đó đến nay gần 20 năm y chỉ còn gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp trên ti vi mặc dù các chính khách cao cấp khác y vẫn thường xuyên được gặp. Phải nói rằng được gặp Đại tướng là một may mắn với y và y ngưỡng mộ vị giáo sư sử học - vị tướng tài ba ấy.

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Ai người chép Sử bây giờ?

Cho đến giờ, cuộc đời cũng có ngã rẽ cho dù vẫn vấn vương chưa thôi cầm phấn nhưng nếu phải chọn ngành cho mình thì y vẫn cứ chọn để học và dạy môn Lịch sử. Tại sao ư? đơn giản chỉ là những môn tự nhiên thì y không có khiếu và yếu, ngoại ngữ thì theo thời cuộc, lịch sử (lại là lịch sử) cho thấy rồi, nó có "hot", thời thượng hay không là do chính trị, những thầy giáo tiếng Nga như ông hoàng một thời đã phải đôn đáo "chuyển đổi tay lái" nếu không muốn bỏ nghề. Một thời các thầy cô tiếng Trung cũng phải đi đánh trống, bảo vệ...Môn Văn thì lúc nào tâm hồn cũng nguy cơ "treo ngược cánh cây", lũ sinh viên Văn khoa và các khoa khác của trường y học cũng hay mất đoàn kết không hiểu lý do gì. Môn Địa thì sợ "hòn đất mà biết nói năng, thì thầy Địa lý..." thế nên y chọn sử và yêu môn sử vì Lịch sử là môn khoa học tinh xác và chân xác, thử nghĩ xem nếu như không có lịch sử???. He he, đùa cho vui vậy thôi theo kiểu lí luận của bọn sinh viên gần 30 năm trước của y. Nhưng không hiểu sao bây giờ học sinh không thích môn sử và điểm sử rất thấp (thằng con trai y cũng không là ngoại lệ), cho dù ai đó biết sử thì rất hay (Y dùng từ "hay" theo nghĩa rất rộng). Không biết do định hướng nghề nghiệp thời thực dụng nặng về mưu sinh hay do sai lầm của ngành giáo dục?
Xưa có quan chuyên chép sử. Sách Đại Việt sử ký toàn thư của sử thần Ngô Sỹ Liên đã từng chép: Vì sao mà làm Quốc sử? Vì chủ yếu của sử là ghi chép công việc, có chính trị của một đời, tất phải có sử của đời ấy; mà sự ghi chép của sử giữ nghị luận rất nghiêm, tô điểm việc trí trị thì sáng tỏ ngang với mặt trời mặt trăng, răn đe kẻ loạn tặc thì ráo riết như sương thu lạnh buốt. Người thiện biết có thể bắt chước, người ác biết có thể tự răn, quan hệ với chính trị không phải là không nhiều. Cho nên mới làm Quốc sử.
Xem vậy đủ biết sử quan trọng ra sao và những ai hễ làm chính trị thì nên biết sử chứ không chỉ có bọn học trò. Mà bọn học trò không biết, không thích,  không quan tâm đến sử thì sau này chúng mà làm quan thì nguy biết nhường nào?

Ngày nay không biết có quan chép sử hay chí ít là cơ quan nào chép Quốc sử không nhỉ???
Các cơ quan nghiên cứu, viết hoặc liên quan đến sử thì nhiều, rất nhiều thậm chí ngành ngành làm sử, nhà nhà làm sử (kiểu lịch sử truyền thống ngành dạng kể lể thành tích, đề cao cá nhân....). Các cơ quan nghiên cứu sử thì cũng rất nhiều nhưng hình như chỉ chú trọng nghiên cứu lịch sử cổ đại, trung đại cận đại, còn lịch sử hiện đại chỉ thấy lướt trên sách giáo khoa.
Còn Quốc sử như lịch sử đã từng chép?

 Y "chuyển đổi tay lái" sang cả môn khác, nhưng vẫn giữ nghề sử





Món xa xỉ với nhiều học trò bây giờ... 







Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Đêm Làng Chiềng

Lâu lâu y không về làng Chiềng. Gần 30 năm kể từ ngày đáng nhớ trong đời ấy, năm nào cũng nhằm ngày đó y về. Thời gian trôi sao mà nhanh, mới hôm nào còn ôn thi tốt nghiệp Phổ thông trung học mà nay đã ngoại tứ tuần rồi chả mấy chốc chuẩn bị đời con y lại ôn thi tốt nghiệp Trung học phổ thông như cha nó.
Làng Chiềng bấy nay cũng ít nhiều đổi khác. Số dân cũng vài trăm với trên trăm nóc nhà, trong đó ngót phân nửa là công dân ra đời sau lúc y tha phương cầu thực và dân ngụ cư xưa gọi là bọn "vá làng" nên mỗi khi về nơi chôn nhau cắt rốn của mình y vẫn hay gặp những cặp mắt tò mò pha chút cảnh giác...dù rằng y rất tử tế, tướng mạo hiền lành, thong dong!
Đêm làng Chiềng vẫn vậy, tịch mịch, cô liêu từ 9 giờ tối chỉ còn ánh đèn ngủ leo lét, mấy ấm chè mạn anh em hàn huyên khiến y mất ngủ, quá nửa đêm giấc ngủ vẫn chập chờn, mở mắt tưởng tượng vài chục năm trước y sinh ra lớn lên cũng nếp nhà này. Nửa đêm nghe tiếng máy bay ù ù qua đầu lại giật mình ngỡ đến B52 thời sơ tán chống Mỹ. Không ngủ được, gần sáng y dậy ra sân, đêm cuối tháng trăng muộn trong veo buông xuống ngọn tre, cảm giác rờn rợn; vào mùa hè mà tiếng chim gọi vịt, chim thù thì, tiếng ếch nhái không còn râm ran khắp cánh đồng quê như xưa, chỉ có tiếng côn trùng rên rỉ, gió xào xạc, đêm sao mà dài!. Thi thoảng một chiếc máy bay dân dụng rất thấp bay qua về phía bắc, tiếng máy gầm rít xé gió, ánh đèn nhấp nháy hai bên cánh máy bay soi rõ đường làng, ban ngày có hôm trời quang mây tạnh, tàu bay bay thấp nhìn rõ hàng chữ Việt Nam Airline trên nền xanh và biểu tượng bông hoa sen quen thuộc, còn cánh cò và vầng trăng cũng đi vào dĩ vãng như nhưng cánh cò trên cánh đồng làng Chiềng. Mấy tay nói khoác thành thần bảo hôm qua máy bay bay ngay trên ngọn bòng. Thực ra nó bay cao cũng phải chừng vài cây số, vì cũng có lần y đi Beijing bay qua làng mình buổi chiều nhìn xuống, thật thú vị, rung rinh xúc động làm sao...Đã có mấy người Làng Chiềng được bay lượn trên đầu làng như vậy...he he he
Các nhà thơ làng về hưu, hay các nhà thơ hưu về làng không còn nguồn cảm hứng từ khói lam chiều trên nóc rạ với thiếu nữ đứng xoã tóc tựa cửa chờ người yêu với tiếng võng kẽo kẹt như tiếng hàng tre vặn mình (Tay nhà Thơ hạt gạo làng ta tả "hàng tre đứng tần ngần gỡ tóc"), làng không còn nhà sàn mái rạ thay vào đó là nhà gỗ, nhà gạch cải biên theo lối thị thành, đã bắt đầu xây tường bao, cổng làng, cổng nhà với cửa sắt như phố thị, chập tối đóng cửa, xích chó đề phòng đạo chích hoành hành. Sản vật tự nhiên như cá mú, lươn ếch, rau rừng, thú hoang hiếm dần...không còn cảnh cả làng đi đuổi bắt hươu hay ruốc cá ở suối nữa
Thỉnh thoảng làng vẫn có những anh hùng rơm với những chuyện lãng xẹt rất làng quê như ghen ăn tức ở, đánh nhau sứt đầu mẻ trán với lý do rất ngớ ngẩn, rồi thì chửi bới đá mèo, khoèo chó...
Mấy bà đanh đá cá cày đi réo chồng vốn nông nhàn lê loái hàng xóm láng giềng vang từ đầu đến cuối làng:
- Bố thằng Khoai đâu, về mà đi phun thuốc sâu chứ, ngồi thối dái ra ở nhà người ta à, lúa sâu hết lấy gì mà đổ vào mồm. Cái ngữ la cà "sáng rửa cưa, trưa mài đục, tối giục cơm thì hai tay vơ vào mồm có ăn cứt cũng chả kịp chó"
Góc kia 2 vợ chồng nhà cu Thuổng tỵ nhau chỗ ngủ dưới bãi mấy ngày hè oi bức, vợ không muốn chồng ngủ cùng không biết là ngại chồng "tòm tem" hay sao đuổi xơi xơi:
- Cút đi chỗ khác mà nằm, ngủ cùng người ta ngáy như sấm, dắm đánh đùng đùng ai mà chịu được
Hàng xóm lại bụm miệng cười
He he he...

Cá Đẩu, loài cá rất nhiều ở suối và cánh đồng làng Chiềng mỗi khi mưa to hay tát chuôm ngày xưa, nay trở nên hiếm hoi. Có lẽ nó thuộc họ cá Quả vì không thấy tên trong từ điển khoa học và y cũng không tìm được ảnh hay mô tả tương ứng nào. Chắc cũng không phải là một phát hiện gì mới, nhưng trông nó cũng khá lạ.





Cảnh Làng Chiềng ngày nay




Làng Chiềng vào Hạ, 2013

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

23k2, ngày ấy - bây giờ


Lãng tử "Alexăng Đờ rếch Tò Ca" Quách Tuấn Anh cũng từng là lớp phó năm thứ hai (Ảnh chụp ở nhà Thầy Hùng Tuyết khoa Lý - Lúc í thầy độc quyền cái món ảnh ở trường Đại học sư phạm)...


...xưa hắn gầy, giờ béo như ông nhợn (nguyên Hiệu trưởng THCS Thanh Định, Định Hóa, Thái Nguyên 2005 -2012)


 



Bạn Trần Thị Hải Yến, lớp phó học tập ngày ấy khi vừa đôi mươi...




...và bây giờ em lại như ngày xưa (Đương kim Phó Hiệu trưởng trường THCS Tân Long, thành phố Thái Nguyên, tỉnh Thái Nguyên)


 



Cô giáo chủ nhiệm Hoàng Thị Điệp, người hướng dẫn tiểu luận Lịch sử thế giới cận đại về Nha phiến chiến tranh (Opium war) cho y chụp ảnh lưu niệm cùng chàng Quách, Hoàng tréc, Tiến vòng, Phú lỉnh và y (kẻ đói ăn, đứng xiêu vẹo trong ảnh) năm 1990 tại Bảo tàng Quân đội, nay là Bảo tàng lịch sử quân sự Việt Nam...



Và cô Điệp bây giờ là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Hôm nọ kiếm cái ảnh trên mạng về treo nhưng chắc do bản quyền nên bị gỡ xuống mất rồi, hôm nào gặp cô thì chụp lại vậy









Và đây là ảnh một gã sinh viên lớp Lịch Sử 23k2, dĩ nhiên là ảnh chụp khi gã còn học cấp II, là ai các bạn có đoán ra không???

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Mấy gã bạn lớp 12C

Lâu lâu giở đống tài liệu cũ ra xem mới thấy mấy cái ảnh từ thời 12c, Trường Phổ thông Trung học VN cách đây gần 30 năm thấy hồn nhiên vô tư thế. Cũng những con người ấy giờ đây gương mặt nhàu nhĩ qua thời gian vì gánh nặng cơm áo gạo tiền. Rất tiếc là vật đổi sao rời nên dù có gặp nhau nhưng bọn y không thể đạo diễn về đúng chỗ cũ để chụp ảnh theo thứ tự, kiểu dáng như trong bức ảnh ngày xưa nữa.Thôi thì post lên cho mấy ông bạn tha phương cầu thực phương xa xem để nhớ lại một thời trai trẻ (con) he he

Từ trái qua là Muộn Văn Toàn, Nguyễn Hồng Thắng, Đào Vi Sơn, Hà Văn Thiện (Khi tốt nghiệp thì xảy ra "Vụ án chiếc đồng hồ" loại Raketa của Liên Xô), Nguyễn Đặng Ân, Phạm Chí Linh


Từ trái qua: Trưởng thôn, Hùng, Linh, Cường, Thắng, Thống, Ân (Có 3 tay xuất hiện ở bức anh thứ nhất ...các bạn thử so sánh xem ngày ấy, bây giờ....)


 


Đây là lớp 12c năm 1986




Và đây là 25 năm sau (2011)




Linh "Xương" và Cường "Giót" (Mỏ đá Trúc Mai 1984)