Dù thời gian chỉ 2 tuần nhưng như là đã đi xa lâu lắm, giữa tuần thứ hai
là đã sôi nổi không khí cho ngày về. Ai cũng tích cực mua sắm bởi ai
cũng mang một số tiền nhỏ (Nhưng quy ra tiền ta thì cũng không nhỏ). Chỉ
có 2 bác ở xa là mua rất ít còn lại ai cũng hồ hởi mua sắm theo tâm lý
đám đông và cũng vì thủ đô Wellington nhiều thứ hàng hiệu chính hiệu của
Ý, Mỹ, Anh...và hàng thực thẩm chức năng, thuốc, các sản phẩm từ Cừu
của New Zealand. Anh bạn cùng phòng mua một đôi giày của Ý chỉ có 149
NZ$, mình cũng ham nhưng hành lý đã nặng quá. Đã định hạn chế số tiền
nhất định nhưng cũng phải đổi tiền Mỹ ra tiền New Zealand đến 2 lần mới
xong
Khi đi Ban tổ chức thông báo hành lý gửi được phép tối đa 20kg
và xách tay là 2 túi trong đó có 1 carry on và không quá 7kg cho 1 túi
nhưng không ai để ý vì cũng có một số mới đi nước ngoài lần đầu mà sau
này thực tế cũng không phải vậy.
Nhiều người hành lý đi đã nặng tròm
trèm số đó, lại cứ nghĩ như mình đi ô tô nhà về vậy nên ào ạt mua sắm mà
toàn hàng nặng và chất lỏng như thuốc, kem cừu, mỹ phẩm của Mỹ, Anh,
Úc..toàn những thứ bên nhà không có mà tiền thì đầy ví. Thế là cuối đợt
cứ nhặng lên tính toán cái này gửi anh A, cái kia gửi chị B mà ai cũng
mua nhiều. Cô thông ngôn vốn đi nhiều và chắc mẩm là mua ít nhưng rốt
cục thì cũng bị sân bay Wellington tuýt còi bắt bớt hàng và gửi mình 2
lọ dầu cá cỡ trên 1kg và hành lý của mình vì thế vừa khít maximum
23,01kg!
Ngày cuối là chiến dịch mượn cân để cân hành lý. Ai có mối
quan hệ bạn bè ở Wellington thì vận dụng hết khả năng để mượn, kể cả đại
sứ quán.
Cuối cùng thì 1 anh ở tỉnh QT mượn được chiếc cân điện tử
vốn để cân sức khỏe nhưng khổ nỗi lâu không dùng nên hết pin nên phải
mua pin mới tuy nhiên nó giở chứng, cân nhẹ phèo, trèo lên 5 lần thì trả
5 kết quả khác nhau với sai số đến nửa yến lận mà kết quả cao nhất còn
kém kết quả thực đến nửa tá kg! Bó tay chấm com!
Một anh khác cuối
cùng thì cũng mượn được cái cân cơ khác tạm coi là đúng vì trèo lên 5
lần thì 5 lần như một và ít sai số so với trọng lượng thực tế.
Thế là
chờ đợi, nói dối để được sử dụng cân. Một số chi em đành lòng phải mang
mỹ phẩm đi ra siêu thị trả lại, may mà họ còn nhận lại chứ nới khác
thì...còn lâu bà mới nhận lại nhé, hàng đã qua cửa là thôi, quay lại thì
bà đốt vía..vía dữ bay đi, vía lành ở lại cho bà được đời đời sung văn
sướng, he he.
Chưa hết đâu nhé, thoát ở sân bay nội địa, đến sân bay
quốc tế thì gặp vấn đề. Họ bắt cân hành lý trước khi vào khu kiểm tra
an ninh. Vậy là ai quá 7kg thì xin vui lòng gửi hành lý chậm với đơn giá
33$/1kg. Xem ra những quần đùi áo cộc cũ mà gửi thì hơi đắt nên cả bọn
bàn nhau tương cả vào hố rác để đủ cân. Vì thế có một số quần áo và đồ
dùng của Y bị vứt lại sân bay Auckland trong đó có cái áo kẻ màu hồng mà
y kể ở bài trước. Rồi thì sạc mobile, hộp đựng công cụ nghiền thức ăn, v
v, vứt hết! cả đồ ăn đã cất công chuẩn bị và mang từ Wellington về cũng
ở lại nhé, vào trong khu cách lý lại đi mua với giá trên giời (theo bên
ta chứ bên đó cũng là bình thường).
Đầu giờ chiều thì bay về Thái
Lan, đêm đó phải dài cỡ gần 20 tiếng bởi trái múi giờ, ngủ chán chê trên
máy bay rồi mới đến Bangkoc khi đó lại đi bộ, lại soi hành lý đến nhà
nghỉ của nhà tàu thì đã 10h đêm, không ngủ được nên lại lang thang mua
sắm nhưng chẳng dám mua nhiều vì sợ bị bỏ lại; đâu ngờ khi về nước đã có
người đón làm thủ tục nhập cảnh qua cổng VIP, nhẹ nhàng, chu đáo, ấm
tình quê hương, đồng nghiệp, đồng bào!, biết thế mua thêm vài thứ nữa.
ka ka..
Đồ đạc hành lý gửi còn nguyên vẹn bên ngoài nhưng bên trong
thì kem cừu đã vỡ vài hộp do không được chèn chặt. Thôi, cũng là kỷ niệm
đáng nhớ, biết có dịp nào mà quay lại Wellington nữa không. Quay lại
thì muốn chứ định cư thì không bao giờ, chả đâu hơn Việt Nam mình đối
với người Việt Nam.
Chờ ở sân bay Auckland để đi tiếp
Đường
xa nên người ta dễ làm quen đồng loại, các bà, các cô làm quen ngay với
một em, à cháu người Việt 15 tuổi quê Hải Dương về nước nghỉ hè (Bên đó
bắt đầu vào mùa hè) Em bé đi một mình về nước bởi đã quen rồi, em kể
tên là Linh, sinh ra ở Nga rồi về nước lúc 5 tuổi rồi làm con nuôi cô
chú ruột bên New Zealand và sang đó định cư từ năm lên lớp 8 và lấy tên
tiếng Anh là Linda, sang 2012 là em có quốc tịch New Zealand. Em bảo ở
bên đó điều kiện, môi trường tốt hơn ta nhưng buồn lắm. Đúng quá! mỗ
sang có hai tuần mà đã muốn nhảy bổ về rồi. Không có nơi nào hơn Đất mẹ!
Hành lý của Y, bay được một chặng rồi cũng phải vứt bớt đi khoảng 5kg,
dĩ nhiên là bộ da và lông cừu thì không thể vứt được rồi.
Chiếc áo kẻ màu hồng ở bài đầu đã kể với bà con cũng được hô biến ở thùng rác sân bay Auckland.
Không khí Noel ngập tràn dù rằng còn nửa tháng sau mới tới
Hoàng hôn buông xuống
Trăng treo đầu cánh máy bay
Chuyện kể New Zealand đến đây kết thúc, hẹn gặp lại!