Đường
vào khu tập thể hồi ấy lầy lội ổ voi bởi các loại xe khách, xe tải, xe
"chuồng gà" chở hàng lậu của Trung Quốc ra vào ngày đêm. Cơ quan nằm
giữa bãi đất trống huơ tứ bề ấy nên cũng lắm chuyện buồn cười. Thỉnh
thoảng lại có anh mất cốp hay gương xe máy. Đó là những tay nhà giàu chứ
cái thứ trên răng, dưới "cát - tút" như bọn y thì chả có gì để mất cả.
Bọn gánh hàng rong, rau cỏ đi qua cơ quan suốt ngày nào thì quần áo,
đánh giầy, rau quả, bẫy chuột, đồ ăn cắp cũng có... Có đến phân nửa thời
gian làm việc của bọn công chức rỗi việc bị tốn vào đấy. Nhiều đứa con
cán bộ thời ấy thường theo cha mẹ lên cơ quan, được cái việc ít mà lại
không "cháy nhà chết người" nên cũng chả sao, chúng cứ lớn lên một cách
tự nhiên như củ khoai, củ sắn. Lương thấp nếu không nói là cực thấp
(Lương đại học mới ra trường của y lúc đó tròm trèm 10 vạn, mua được
khoảng trên trăm gói mì tôm hạng trung) nên các bác lãnh đạo cũng vì thế
mà chả mắng mỏ gì, thi thoảng còn đùa vui với lũ trẻ và còn cho chúng
kẹo bánh nữa. Những đứa trẻ ấy giờ đây khối đứa đã trở thành sinh viên
của các trường đại học danh tiếng vào loại bậc nhất của Hà Thành như
FTU, HUST...HUC
Vui cũng kiểu vui của con nhà nghèo, mỗi khi có sự
kiện gì các cô, các chị lại vào bếp nấu nướng rồi liên hoan, cũng nhạc
sập xình từ cát-xét Tàu rồi nhảy loạn trong hơi men phấn khích ầm ĩ cả
khu đầu cầu như ngày xưa thôn quê có gánh hát về làng, cả các bậc cao
nhân đáng kính cũng tham gia rất chi là nhiệt tình, bọn du đãng đi qua
cũng nghển cổ ghé nhìn và lấy thế làm lạ lắm. Vào mùa World Cup hay Euro
thì vui hết biết, đêm nào mấy bác trong khu tập thể cũng vác Ti vi ra
sân (để các bà vợ đỡ cằn nhằn) hò reo cả đêm, đó là những bữa tiệc thể
thao thật sự đối với y và gã cử nhân tân khoa thời ấy, bởi hai gã mọt
sách không có nổi cái TV để xem dù chỉ là đen trắng. Sáng nào hai thằng
cũng phải dậy sớm thập thò ở cửa nhà hàng xóm xem ké TV khi mà chiếu
những bộ phim dài tập để đời của truyền hình Tung Của như Tể tướng Lưu
gù, Nghiệp chướng...hay những bộ phim của truyền hình Việt Nam thời còn
ăn khách như 12A và 4H...
Đêm chung kết Uôn - Cup 94 rồi 98 thể nào
cơ quan cũng nấu cháo vịt liên hoan, có năm y và gã cử nhân cùng phòng
được giao nhổ lông vịt ở nhà bà Trưởng phòng đáng kính ven sông có 2 cô
con gái xinh như mộng chửa có chồng, không biết do bản tính vụng thối
vụng nát cố hữu hay do mải liếc hai em mà bọn chúng nhổ tuột hết cả da
vịt như bóc củ khoai. Rồi nồi cháo nóng với những cái bụng đói lúc đêm
khuya hay vì bóng đá quên đi mọi ưu sầu, phiền muộn, con người ta trở
nên dễ tính, độ lượng hơn mà không thấy ai chê bai hay xét nét món thịt
vịt không da của hai thằng, he he
Năm
ấy, trời làm lụt lội, nước sông KC lên cao mấp mé bờ, cả đêm ấy xóm
nghèo thức trắng để...xem nước lên. Cũng chả có gì phải lo lắm vì đồ đạc
cũng không có gì nhiều. Chỉ lo cái kho đồ "đồng nát" của cơ quan bị
ngập thì lại quy trách nhiệm cho nhau hết hơi.
Khu tập thể cạnh đầu
cây cầu sắt nên đêm đêm tiếng xe nghiến mặt cầu rung ầm ầm, inh tai nhức
óc, riết rồi cũng thành quen. Thỉnh thoảng lại có người chán sống nhảy
cầu tự tử. Cả xóm lại hò nhau ra xem y hệt ở làng quê với thói tò mò cố
hữu của người Việt.
Rời chốn nhà quê ra nơi phồn hoa đô thị nhưng
lối sống, cách hành xử vẫn đậm đặc chất quê, mà biết đâu như thế lại là
giữ gìn bản sắc, hay gì đâu đua đòi lối sống nửa thị thành, nửa nhà quê.
Bản chất lưu manh thị thành vẫn chưa thể một đời có thể ngấm ngay vào
những con người kẻ quê ấy được.
Hết thật.
Khoai hay vịt đều ngon hết á!
Trả lờiXóaĐúng vậy Tím nhở
XóaHe he
Xóacha thay 3 doi tat dau ca...
Trả lờiXóaviet them di.
Ở phần 1 chứ, anh lại không xem hết rồi!
Xóa