Làng Chiềng không có chợ riêng cho đến tận bây giờ, dù rằng nếp sống hiện đại cũng đã len lỏi vào đến ngõ ngách với tất cả những thuận lợi của các dịch vụ thượng vàng hạ cám mang tên "thị trường"
Y muốn nói chợ quê khi xưa của cả vùng còn được gọi là chợ Đinh Cả thuở y còn bé tý. Lúc ấy cả huyện chắc chỉ có mỗi chợ Đình Cả, chợ nằm ở phố huyện Đình Cả, đi chợ hay là đi lên phố cũng chỉ là một khái niệm mà thôi.
Hồi đó chưa có thị trấn huyện lỵ Đình Cả mà chỉ là một khu phố rất nhỏ, gọi là phố cho oai nằm ở ngã tư gốc gạo cổ thụ giao cắt của đường Lạng Sơn Thái Nguyên và đường vào trụ sở huyện và đi Tràng Xá. Lên Phố hay lên Gốc Gạo cũng thế. Ngày nay Gốc Gạo đã không còn nên những người trẻ không biết nữa. Nhà cửa lúc ấy thưa thớt lắm, chỗ Gốc Gạo chỉ có một nhà chờ gọi là bến xe với mấy dãy nhà ngược xuôi cách ngã tư chỉ chừng vài trăm mét
Trong phố nhà có đông đúc hơn nhưng việc buôn bán cũng chỉ nhằm vào chợ phiên, vài nhà làm phở, kẹo bi và bán hàng tạp hóa, hai ba hiệu sửa xe đạp, 1 hiệu ảnh, 1 hiệu thuốc tây, một cửa hàng sửa chữa đồng hồ, một cửa hàng bách hóa và một cửa hàng ăn uống của Công ty cấp 3 hay nôm na là Mậu dịch quốc doanh. Đặc biệt là lại có một Hiệu sách nhân dân ngay đầu cổng chợ, những tác
phẩm văn học đi vào lòng y cũng bắt đầu từ những đồng tiền lẻ bố mẹ cho ném
vào hiệu sách ấy, tất nhiên là bây giờ thì không còn hiệu sách đó nữa. Bãi đất trống bên bờ sông Đào, có cầu treo sang Tràng Xá chính là chợ Đình Cả. Chỉ có hai dãy nhà cấp 4 trống hoác, thấp lè tè là chợ còn người dân tứ xứ đến bán nông sản tự sản xuất được thì bán ở xung quanh giữa trời, bởi thế chợ họp đến lúc mặt trời lên mấy con sào là tan. Chiều hôm trước các bà bán bóng đèn, bấc đèn, chun quần cho đến vải xô, móc câu, đá lửa, cá mắm, mắm tôm...từ dưới xuôi đã gánh kĩu kịt lên trọ ở phố huyện, các xã xung quanh thì sáng hôm sau mới đi, người gánh, kẻ gồng, các bà, các mế thì tay nải gió đưa (còn gọi là cái giảm) cùng nhau hướng Đình Cả thẳng tiến, ngôn ngữ bây giờ gọi là trực chỉ phố huyện, he he. Chợ quê họp vào ngày 1, ngày 6 âm lịch hàng tháng vị chi là có 6 phiên. Không có ngựa thồ chỉ có dăm chiếc xe bò, xe ngựa với các dãy hàng đậm chất quê. Cân điêu, đong thiếu vẫn có nhưng không nhiều không chụp giật chỉ có mấy bà rỗi thời gian xào xáo mua đầu chợ, bán cuối chợ. Tan chợ, các bà lại lếch thếch đi bộ về vài cây số, mấy đứa trẻ ra tận đầu ngõ mong quà, có lẽ câu "mong như mong mẹ về chợ" từ đó mà ra.
Các bà mẹ quê gánh gạo, khoai sắn hay có khi chỉ là con gà, cân chè bồm đi bán lấy tiền mua dầu, mỡ, muối hay sách vở cho con. Mùa nào thức nấy, gần tết thì bán lá dong, gạo nếp...Tang tảng sáng đường cái quan làm từ thời Pháp đã lao xao tiếng người đi chợ, con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo ẩn mình dưới hàng xà cừ xanh tốt trồng từ thời đánh Mỹ. Thỉnh thoảng các bà đi chợ mỏi quá lại ghé gốc cây, kéo quần chân què lên đái đứng như đàn ông vậy, lâu lâu mới có một ông đi xe đạp chở đó, nơm úp cá đi chợ bán. Tầm giữa trưa là xe khách Lạng Sơn Thái Nguyên ầm ì bò qua, khói xịt ra đen sì, khét lẹt, mấy thằng mục đồng lại hè nhau vừa chạy theo vừa lấy đá ném rồi chạy dạt vào bụi cây lúp xúp ven đường để trốn...vui ra phết. Y cũng có lần bị chú lái xe bộ đội dừng lại nạt cho 1 trận dọa đưa lên xe chở đi.
Hồi đó chưa có thói quen bán cân mà toàn đong bằng bơ, đấu hoặc gói lá dong, lá chuối, xâu lạt
Chợ phố Đình cả lúc ấy cũng chưa có điện chưa có dịch vụ gì nhiều, tối đến cũng im lìm như bao làng quê yên bình khác, tuy vậy nghe nói đến trai trên phố là các thôn nữ cũng thấy ngưỡng mộ lắm lắm, ước gì có ngày được về làm dâu trên đó...
Hàng hóa chợ quê
Phố chợ Đình Cả ngày nay
Làng quê thanh bình...
...chuyển mình lên phố