Y sinh ra và lớn lên cho đến khi rời quê Võ Nhai ra tỉnh học Đại học. Ngày ấy thời bao cấp, làm nông và đói kém là tình hình chung dễ nhận thấy nhất qua y và lũ bạn cấp 3. Nhiều đứa chỉ có 2 bộ cánh gọi là lành lặn để lên lớp, có đứa gấp khăn mùi xoa để lên cổ áo để cho nó khỏi đen bẩn như đổ dầu luyn vào vậy, dép thì đứt quai, các phụ kiện thì hầu như không có. Đứa nào có cái đồng hồ kể đã là sang lắm, đứa ở xa thì có xe đạp là tài sản quý giá khổng lồ rồi. Y và Linh Xương chơi với nhau từ lúc học cấp 2 cùng đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh và cùng được ngồi Đoàn Chủ tịch Đại hội cháu ngoan bác Hồ của huyện và cùng được miễn thi vào cấp 3 (Lúc đó mới đổi sang là Phổ thông trung học rồi chẳng biết lại đổi thành Trung học phổ thông tự bao giờ)
Lúc đó trường chỉ có 13 lớp, khối 10 có 5 lớp và lên 11 ghép lại sau hồi rơi rụng còn 4 lớp, y học lớp C liền tù tỳ từ 1984 đến 1987 thì ra trường.
Vậy mà thấm thoắt đà 35 năm trời, trên bốn chục đứa có đến phân nửa chưa gặp lại bao giờ. Nhiều đứa trông già và khác nhiều. Có bạn cũng đã phiêu diêu miền cực lạc, nhiều đứa lên chức ông, bà đã lâu. Nói chung là nhiều mảnh đời khác nhau nhưng đứa nào cũng còn nhớ 12C chỉ là chắc khó có đứa nào nhớ hết được tất cả 46 thành viên. Y có nhiều đứa sau gần 4 chục năm không gặp cũng không còn nhận ra (Vì có đứa không học đủ 3 năm cấp 3)
Năm nay bọn chúng lên Lộc Bình của y gặp mặt và tham quan Mẫu Sơn rồi họp lớp ở nhà hàng Phú Sơn sau khi có ghé qua nơi y làm việc và thăm phòng truyền thống của huyện
Linh Xương và y: hai thằng bạn thân từ thuở niên thiếu. Ảnh phía sau phông cũng là y và Linh Xương chụp năm 1987 với phụ kiện mốt nhất lúc bấy giờ là chiếc mũ mềm bộ đội, khi đó mặt y gầy hơn và bây giờ thì ngược lại
Trước cửa Phòng truyền thống
3 ngày sau khi họp lớp y nhận được quà của các bạn 12c, đặc sản chè Thái Nguyên quê nhà
kỷ niệm rất đẹp
Trả lờiXóa